Chương trước
Chương sau
Sau khi Cù Nghi Huy rời đi, đoàn người Bắc Đình đã nhanh chóng tìm được một quán rượu để đặt chân. Để tiện liên lạc, bọn họ tìm khách sạn “Dubai mini” ở cách “Quán cơm Tây Hokkaido” không xa. Khách sạn với cái tên làm người ta thấy kinh ngạc này thực ra cũng chỉ là một khách sạn có tiêu chuẩn ba sao, nhưng không hề ngoài dự đoán, giá phòng ở nơi này không hề rẻ chút nào. Phòng tiêu chuẩn ba người cũng phải hơn 700 đô một đêm. Đây vẫn còn là nơi mà người cần kiệm lo việc nhà là Lưu Tử Thần tự mình lựa chọn, ở chỗ xa hơn thì giá lại cao hơn. Đoàn người không khỏi lo lắng, mà dựa theo mức độ chi phí tiêu dùng trên đảo Puruin, càng tốn nhiều thời gian thì chút tiền ngoại tệ đáng thương của bọn họ sẽ không chống đỡ được mấy ngày. Nếu như thẻ tín dụng không dùng được thì bọn họ đều phải ngủ ngoài đường.

Đàn ông tập trung ở một phòng, phụ nữ tập trung ở một phòng, cứ ở một đêm như vậy trước rồi tính sau. Ba người phụ nữ thì ở vừa đủ, nhưng năm người đàn ông thì có hai người phải nằm trên sàn. Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập xung phong nhận công việc trải chăn ra sàn, nhưng Tiểu Quả Viên lại đề nghị ghép ba cái giường lại với nhau làm thành giường chung. Trần Thiên Vũ đồng ý, sàn nhà không chỉ lạnh lẽo mà còn ẩm ướt, lại không có thừa chăn đệm, như vậy thật sự không ổn. Điều quan trọng nhất là, xem tình hình hiện tại, chỉ hai, ba ngày thì sợ rằng không thể rời khỏi đảo. Đặc biệt là khi phát hiện ra nhiều chuyện khác thường như vậy mà dễ dàng bỏ đi lại càng không phải là phong cách hoạt động của Bắc Đình.

Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ xong, Trần Thiên Vũ bèn bảo Lưu Tử Thần lấy một thứ trông giống đồng hồ báo thức ở trong ba lô ra. Ngoại trừ Vạn Vĩnh Khôn, những người khác chưa từng thấy thiết bị này bao giờ, chỉ nghe “tích” một cái là khởi động máy, phần hiển thị thời gian của chiếc đồng hồ báo thức loại nhỏ này chợt biến mất, sau đó xuất hiện màn hình tương tự như màn hình điện thoại di động, sau khoảng hai phút chạy nóng máy, trên màn hình lại xuất hiện hai chấm đỏ nhỏ. Nói đúng hơn thì đó là một vùng điểm đỏ và một điểm đỏ ở một địa điểm vô cùng xa.

Mọi người nhanh chóng hiểu ra, thứ này hiển nhiên là dụng cụ định vị đặc biệt. Không phải nói cũng biết, điểm đỏ ở xa kia đại diện cho vị trí hiện tại của Lý Nhất Đình. Thứ máy móc này ở phần truyện trước của chúng ta đã được giới thiệu rồi nhưng không miêu tả cụ thể, người có quyền sáng chế nó chính là Trần Thiên Vũ, là thiết bị lần theo dấu vết công nghệ cao, khi cần sử dụng ở khu vực rộng (mang tính toàn quốc),máy chủ ở trong phòng tổng đài của tập đoàn Hoa Ngữ SZ, đồng thời có thể nhận tín hiệu GPS của vệ tinh Bắc Đẩu, độ chính xác rất cao. Nhưng thứ mà Trần Thiên Vũ đang cầm là bản rút gọn, công năng cũng có hạn, nguyên lý cơ bản chỉ là tìm vị trí tương đối. Nói cách khác, mỗi một điểm đỏ đều đại diện cho khoảng cách tương đối của người mang theo thiết bị theo dõi và thiết bị này. Có thứ này, hiện giờ chí ít còn có thể xác nhận Lý Nhất Đình vẫn an toàn, đồng thời biết được ông đại khái đang ở phía Tây Bắc của khách sạn Dubai mini.

Những tin tức khác thì tạm thời không rõ.

“Muộn thế này rồi, sao tín hiệu của Lý Nhất Đình vẫn không ngừng chuyển động thế?” Lưu Tử Thần thấy hơi kinh ngạc, nói.

Trần Thiên Vũ cười ha hả: “Không biết chừng ở đó có thứ gì hay ho nên vui vẻ quên trời đất rồi.” Đương nhiên là ông đang nói đùa, ông hiểu rất rõ phong cách làm việc của Lý Nhất Đình. Người này vô cùng cẩn thận, nếu không có phát hiện gì quan trọng thì chắc chắn sẽ không để lâu như vậy mà không đi gặp mọi người.

“Phía Tây Bắc là nơi nào?” Đương nhiên Lưu Tử Thần sẽ không nghĩ lời ấy là thật: “Ừm, nếu em nhớ không nhầm thì hình như nơi đó có một cái cầu tàu… chỉ là quá dài. Hôm nay, bọn em không đi lên đó, không ngờ một mình Nhất Đình lại chạy về hướng ấy.”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Anh đoán chắc đêm nay, Nhất Đình sẽ không về đây đâu, xem khoảng cách này cũng gần 10 km, cậu ấy còn chưa đến mức đêm hôm khuya khoắt hành động một mình làm người khác chú ý đâu.”

Thẩm Minh Nguyệt cười khẽ, nói: “Anh không thấy hiện giờ anh ấy còn đang đi dạo khắp nơi sao. Có khi, đầu óc người này thường hơi ẩm ương đấy.”

Thật ra mọi người đều thấy nghi hoặc, Lý Nhất Đình đang làm gì vậy?

“Cứ mặc kệ cậu ta, nếu hôm nay cậu ta không về đội thì tôi nghĩ ngày mai, chúng ta có nên qua đó xem tình hình thế nào.” Trần Thiên Vũ trầm ngâm.

“Tốt nhất là gặp mặt rồi bàn tiếp.” Lưu Tử Thần nhắc nhở: “Hiện giờ ở trên đảo này có quá nhiều thứ bí ẩn, biến số cũng rất lớn, tùy tiện đi loạn sợ là không phù hợp.”

Trần Thiên Vũ gật đầu: “Tử Thần nói rất có lý. Trước khi thăm dò được tình hình thực tế thì tốt nhất chúng ta nên hoạt động ở phía Đông hòn đảo. Nếu tôi đoán không nhầm, nơi này hẳn là nơi được quản lý yếu kém nhất, cũng là nơi an toàn nhất trên đảo.” Ông quay đầu lại nói với Khang Thoa và Vạn Vĩnh Khôn: “Tạm thời thì hai người đừng hoạt động gần tụ điểm Long Vương, lần này coi như các cậu nhanh trí, nếu như không mua gì về thì tôi sợ hiện giờ đã có người nhìn chằm chằm vào các cậu rồi.”

Khang Thoa cười khổ rút bình đựng mẫu ma túy kia ra khỏi túi để đưa cho Trần Thiên Vũ.

“Bỏ ra số tiền khổng lồ để mua thứ không thể ăn, đau lòng quá.”

Trần Thiên Vũ cười ha hả, đưa tay đón lấy cái bình sứ, mở nút bấc ra ngửi thử một cái rồi tỏ ra mê mẩn.

“Hàng tốt, độ tinh khiết cao, hàng cực phẩm.” Ông nheo mắt, nói.

Thẩm Minh Nguyệt cười duyên, nói: “Tứ ca, anh lại đang cố làm ra vẻ bí ẩn à? Lẽ nào, anh từng hít thứ này rồi?”

Lưu Tử Thần ngắt lời: “Em đề cao anh ấy quá rồi.”

Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Thứ xa xỉ thế này mà không được hưởng thụ thì đúng là đáng tiếc. Các cậu đúng là hào phóng, chỗ này ít cũng phải mười gam đó… Tôi nghĩ, cũng chỉ có tên Nhất Đình kia mới hiểu về thứ này thôi, chúng ta đều là người thường.”

“Hình như không phải cách hưởng thụ như anh nhỉ, mù quáng xem xét rồi.” Thẩm Minh Nguyệt cạn lời.

Trần Thiên Vũ gắn nút bấc lại rồi quay đầu sang hỏi Khang Thoa: “Cậu nói rằng Mộ Liên đã dẫn cậu tới cửa hàng này?”

Khang Thoa gật đầu: “Căn cứ tuổi tác và các đặc điểm nhận dạng trong lời của thủy thủ, còn có lời chứng thực của ông lão tóc bạc kia, đặc biệt là mức độ quen thuộc của người trẻ tuổi kia đối với ‘Khúc ca linh hồn biển’ thì hẳn là không sai đâu…”

“Cậu cảm thấy độ khả thi của việc cậu ta tham gia vào việc buôn bán ma túy có lớn không?” Trần Thiên Vũ thuận miệng hỏi.

Khang Thoa cười lên: “Gần như là không thể, tôi thậm chí nghi ngờ anh ta cố ý dẫn chúng tôi đến đó để phát hiện ra ổ buôn ma túy này đấy…”

Ánh mắt của Trần Thiên Vũ sáng lên, ông hỏi: “Sao cậu biết được?”

“Anh xem, nếu như thân phận của Mộ Liên có thể xác định được thì sao anh ta lại một thân một mình thổi ‘Khúc ca linh hồn biển’ ở bên cạnh biển? Anh ta đâu thể biết trước rằng chúng ta sẽ đến đúng không? Bản thân khúc nhạc này đã có rất ít người biết, căn cứ theo hoàn cảnh lúc bọn tôi phát hiện ra anh ta thì Mộ Liên không chỉ thường xuất hiện ở đó, hơn nữa còn biểu hiện vô cùng bất ngờ khi chúng tôi đột nhiên xuất hiện ở đó. Sau đó, chúng tôi nói thẳng tên của anh ta, bề ngoài thì anh ta không có phản ứng gì, nhưng sau đó lại dẫn chúng tôi tới ổ buôn ma túy… Có lẽ anh ta đã đoán được thân phận của chúng ta, nếu nói anh ta đang buôn ma túy thì không hợp lý lắm.” Khang Thoa phân tích đơn giản.

Trần Thiên Vũ khá tán thành, nói: “Thật ra, tôi còn to gan suy đoán, không biết chừng anh ta đã lợi dụng ổ buôn ma túy này để che giấu lai lịch của mình, sau đó kiên nhẫn chờ đợi, hoặc là đang cố gắng tìm một người ở bên ngoài… Dù sao thì một người ở bên ngoài sinh sống thời gian dài ở đảo Rồng Ác mà không bị nghi ngờ thì độ khó không nhỏ.”

Khang Thoa ngạc nhiên nói: “Ý của ông là, anh ta dùng ‘Khúc ca linh hồn biển’ để tìm Đông Phương Nhạc?”

“Không loại trừ khả năng này, hơn nữa, giả thiết này mà được thành lập thì rất có thể Đông Phương Nhạc đang sống bình yên vô sự trên hòn đảo này… Nhưng tại sao hai người bọn họ lại bị phân tán thì hiện giờ chưa biết.”

Lưu Tử Thần nghiêm túc nói: “Nếu đúng là vậy thì toàn bộ sự kiện kia còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của chúng ta, sự cố khó khăn trên biển Tam giác Rồng không biết chừng lại là một âm mưu khổng lồ đã được tính toán từ lâu, e rằng phải tiến hành điều tra một lần nữa mới được.”

Thẩm Minh Nguyệt nói với vẻ buồn phiền: “Vậy nếu chúng ta cứ bị vây trong khách sạn thế này thì chẳng phải tình hình thế nào cũng không nắm được hay sao…”

“Em nghĩ hay quá nhỉ, ý của tứ ca chắc chắn là cứ ở trong bóng tối thăm dò tình hình, sau đó sẽ tùy thời mà hành động. Anh có ý này, hay để em đi làm mồi đi, có lẽ hiệu quả sẽ rất rõ đấy…” Vạn Vĩnh Khôn cười quái dị, nói.

Thẩm Minh Nguyệt lườm anh một cái, nổi giận nói: “Anh muốn ăn đòn à, sao lại có cái ý xấu này cơ chứ.” Mọi người cười phá lên, bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.

“Người có hành động kỳ quái như Mộ Liên có lẽ cũng là một nhân vật then chốt… Đáng tiếc là chúng ta biết rất ít về tình hình của anh ta.” Trần Thiên Vũ xoa cằm, lẩm bẩm.

Ninh Hiểu Mạn vốn luôn im lặng bỗng vội vàng lấy quyển nhật ký mà cô vô ý tìm được ra khỏi túi.

“Tứ ca, thứ này có lẽ có thể giúp đỡ anh được phần nào?”

Trần Thiên Vũ ngạc nhiên nhận lấy quyển nhật ký này, khi lật hai trang thì không khỏi vui vẻ, nói: “Ôi chao, không ngờ Hiểu Mạn cũng là một phúc tướng* đấy…”

* Phúc tướng: chỉ những viên tướng may mắn trận nào ra quân cũng đều thắng lợi, chỉ những người việc gì cũng như ý nguyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.