Nước biển dịu dàng nhưng lạnh lẽo dần nhấn chìm phần đầu, dường như ông đã biến thành một con cá vậy, từ lâu đã không cần hít thở, chỉ muốn cố gắng hưởng thụ cảm giác được chất lỏng dịu nhẹ kia vây quanh, giống như được trở về bên trong cơ thể mẹ một lần nữa vậy. Ông thật sự mệt mỏi, cần tìm cơ hội để nghỉ ngơi cho khỏe, mà chỉ có ở hoàn cảnh như thế này mới khiến ông cảm thấy yên lòng và chân thật nhất. Tuy trên người vẫn còn mặc áo phao cứu sinh nhưng thân thể đã bắt đầu dần dần chìm xuống với tốc độ vô cùng chậm, làm ông sinh ra ảo giác mình giống như một khối bông nổi bồng bềnh giữa không trung vậy, cứ bay qua, bay lại nhưng mãi không chịu rơi xuống đất. Nhưng ông lại không muốn rơi xuống đất, ông bắt đầu hưởng thụ thứ cảm giác phiêu diêu, trống rỗng xoay tròn này, mãi đến khi đột nhiên trên cổ có một hơi ấm truyền đến, sau đó thì cả người lại ấm dần lên giống như đã niết bàn, sống lại, một lần nữa được tẩy rửa dưới ánh nắng mặt trời. Sau đó, hình như có một thứ gì đó hình tròn chợt bắn ra ánh sáng chói mắt, soi sáng biển sâu đen kịt, đột nhiên… một cánh tay mạnh mẽ siết lấy cổ ông, dùng sức kéo áo phao cứu sinh của ông, lôi ông ra khỏi mặt biển.
Phù! Bầu không khí quen thuộc pha lẫn với vị mặn chát của nước biển tràn vào miệng, ông không nhịn được mà ho khan.
Lý Nhất Đình ho khan rất mạnh, ông phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417467/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.