Cuối cùng, mọi người cũng coi như bình an vô sự quay về khách sạn Dubai mini, thế nhưng vẻ mặt lại hơi ngưng trọng.
Lý Nhất Đình vội vàng thông báo tin tức do Chương Kiến An gửi đến cho mọi người nghe, lúc này mọi người mới bừng tỉnh, thì ra là đội tàu chiến sân bay tiến hành phản kích, khó trách khí thế lại lớn đến vậy.
Trần Thiên Vũ đề nghị: “Chờ tới khi bom đạn ngừng công kích, chúng ta phải quay lại đảo Thiên Diệp để bắt cá lọt lưới, tuyệt đối không thể để cho họ có cơ hội nghỉ ngơi, bằng không, những người này sẽ lại nhanh chóng “khơi đống tro tàn*” đấy.”
* Sự việc đã lụn bại, nay sống lại, thường chỉ nghĩa xấu.
Thẩm Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: “Căn cứ của bọn chúng đã bị san bằng thành bình địa, có lẽ lão Bát gia kia cũng đã chết trong bom đạn cũng không chừng, sao có thể gượng dậy nhanh như vậy được chứ.”
“Đây chỉ là trực giác của anh mà thôi.” Trần Thiên Vũ khẽ nói: “Đừng thấy đảo Thiên Diệp bây giờ gần như không có sức đánh trả, đảo Thiên Diệp có thể xưng bá ở đây mấy chục năm, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy đâu. Huống chi hiện tại chỉ là tấn công từ xa, mọi người cũng biết, năm đó quân Mỹ dùng bom đạn triệt hạ ngọn núi hơn mười mét ở dãy núi Thượng Cam, cả trận địa của chúng ta đã bị san bằng đấy, vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch được.”
Thẩm Minh Nguyệt bĩu môi nói: “Nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-than-tham/2417448/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.