Chương trước
Chương sau
Khoảng ba giờ sáng, đội tàu chiến sân bay hải quân yên lặng rút lui, một là do đã tiêu hao gần hết đan dược sau khi tấn công, hai là đánh giá hiệu quả chiến trường đã được hoàn thành; người chỉ huy biên đội quyết định thật nhanh, dùng đội hình phòng ngự nhanh chóng rút lui, cũng truyền tín hiệu thông qua trạm cho Lê Sa Hào biết.

Trên cầu đá từ đảo Thiên Diệp về đảo Puruin vẫn luôn yên lặng, khiến Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập vẫn luôn nấp trong chỗ tối theo dõi cảm thấy cực kỳ đáng nghi, dựa theo phán đoán của tứ ca, đảo Thiên Diệp gặp phải trận tập kích tiêu diệt thế này, nếu có tàn quân thì chắc chắn phải rút lui mới đúng chứ? Không lẽ đảo Thiên Diệp vẫn an toàn, hoặc là toàn quân bị diệt rồi?

Lại chờ thêm một tiếng nữa nhưng vẫn không thấy ai chạy ra cầu đá, điều càng khiến bọn họ không nói nên lời chính là có người còn chạy vào đó! Đó là một người mặc đồ đen, dáng không cao lắm, đội mũ che khuất mặt như người dạ hành trong phim kiếm hiệp vậy, người này chạy cực nhanh qua cầu đá, sau đó liền biến mất trong bóng tối, Vạn Vĩnh Khôn vội liếc mắt ra hiệu với Thịnh Mập, bảo cậu ta tiếp tục ngồi ở đây, còn mình thì không hề do dự mà chạy như bay về phía cầu đá, anh muốn xem người này rốt cuộc định làm gì.

Theo dõi thì tất nhiên là phải duy trì khoảng cách để đối phương không phát hiện ra mình, mình lại có thể nhìn thấy được đối phương từ đằng xa, Vạn Vĩnh Khôn không hề liều lĩnh.

Đây là chiêu Rắn Trườn Ngàn Dặm!

***

Hai bóng đen một trước một sau bất ngờ tập kích đảo Thiên Diệp, hai người đều là cao thủ, cho dù có lách qua chỗ nào thì cũng chỉ nhìn thấy một bóng mờ, cảm nhận được một cơn gió vụt qua mà thôi.

Hình như người áo đen đang tìm thứ gì đó, hắn ta tiếp tục đi tới trước nhà giam, chỉ chốc lát sau đã lẻn ra ngoài, hiển nhiên là không tìm được gì. Hắn ta lập tức chuyển hướng, đi về phía khu nhà riêng của Haraji Heihachirou để tìm kiếm, khu nhà này rất yên tĩnh, một phần kiến trúc bị tấn công đã sụp đổ, trong bụi cỏ thậm chí còn lưu lại chút ánh lửa, người này đứng bên ngoài quan sát một lúc, xác định bên trong không còn ai mới cẩn thận lẻn vào, lần này thì một lúc lâu sau vẫn chưa đi ra.

Vạn Vĩnh Khôn trốn trong bụi cỏ, vừa lúc có thể thông qua bức tường bị sụp xuống để quan sát tình hình bên trong, anh không dám tùy tiện đi vào, một là sợ đụng phải người áo đen, hai là sợ trong khu nhà có chứa cạm bẫy nào đó, hoặc là người này cố tình dụ anh vào trong.

Hơn nửa tiếng trôi qua nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì cả, trong lòng Vạn Vĩnh Khôn không khỏi cảm thấy sợ hãi, chuyện gì thế này? Rốt cuộc người áo đen tới đống đổ nát này để làm gì. Lúc anh đang sốt ruột thì người áo đen kia lại xuất hiện, ôi, người áo đen không đi về tay không mà còn cõng theo một vật nặng, nhưng nó vẫn không gây ảnh hưởng gì tới hành động của hắn ta, đến khi tới gần hơn, Vạn Vĩnh Khôn mới phát hiện vật kỳ quái này là người, không may là đêm không trăng nên không nhìn được rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ thấy người trên lưng tên áo đen kia tóc tai bù xù, cả khuôn mặt đều rũ trên vai người áo đen, không nhúc nhích gì cả, cứ như là người chết vậy.

Vạn Vĩnh Khôn giật mình, anh đột nhiên cảm thấy thân hình “người chết” này khiến người ta thật khó quên, vóc người cao to tới mức sắp chạm đất, từ cẳng chân khô quắt gầy trơ xương lộ ra khỏi ống quần kia là có thể nhận ra người đó là nam. Ngay vào lúc anh đang suy nghĩ thì người áo đen đó đã lẻn ra khỏi sân qua đoạn tường sập, đồng thời lơi dụng cây cối để che chắn, vừa ẩn núp vừa chạy như bay ra ngoài đảo.

Vạn Vĩnh Khôn không dám khinh thường, anh đảm bảo mình sẽ không bại lộ dưới mọi tình huống, dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo, nhưng lúc này anh đã đánh giá thấp quyết tâm của người áo đen rồi, sau khi chạy vòng vèo trong rừng một lúc thì anh đã bị mất dấu. Anh thở dốc một lát, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ảo não vô cùng, suy nghĩ chốc lát rồi mới quyết định rời khỏi đảo Thiên Diệp và chạy về phía cầu đá.

Suốt cả đường đi, anh không hề gặp lại người áo đen, anh vô cùng lo lắng mà chạy tới hội hợp với Thịnh Mập.

Thịnh Mập không nói gì, chỉ nhìn anh thở dốc, Vạn Vĩnh Khôn thấp giọng nói: “Này nhóc, em có thấy người áo đen kia đi ra không?”

Thịnh Mập gật đầu: “Em có thấy, em vốn định đuổi theo nhưng người này cứ như quỷ vậy, tốc độ vô cùng nhanh, em không đuổi kịp.”

Vạn Vĩnh Khôn sững sờ, anh biết nếu hai người đều không đuổi kịp một người cõng theo một vật nặng thì chỉ có một khả năng: Người mặc áo đen này nhất định đã được huấn luyện đặc biệt nào đó.

“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thấy Vạn Vĩnh Khôn một lúc lâu vẫn không nói lời nào, Thịnh Mập không thể làm gì khác hơn là thấp giọng hỏi.

Vạn Vĩnh Khôn suy nghĩ một lúc: “Ban nãy, em có nhìn thấy người kia biến mất ở hướng nào không?”

Thịnh Mập nghĩ ngợi một hồi lâu mới nói: “Hẳn là đến đảo Quan Cẩm.”

“Tại sao lại khẳng định như vậy?” Vạn Vĩnh Khôn cũng nghi ngờ.

Thịnh Mập lắc đầu một cái: “Khụ, em chỉ đoán mò thôi, bởi vì đảo Puruin này không có vật gì che chắn, rất khó bị bỏ lại thế này, trừ khi người này có phương tiện giao thông.”

Hai mắt Vạn Vĩnh Khôn sáng lên, anh không nói gì nữa mà bắt đầu trầm tư.

“Anh Khôn, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Thịnh Mập hỏi.

Vạn Vĩnh Khôn nghĩ một chút, nhanh chóng quyết định: “Thế này đi, anh quay về báo cáo tình hình cho tứ ca biết, em tiếp tục ở lại đây. Dù có tình huống gì xảy ra, em cũng đừng lộ diện, chỉ cần tiếp tục theo dõi là được, anh nghi ngờ trong chuyện này đã xảy ra sự cố nào đó... Có lẽ là chúng ta đã bỏ sót điều gì rồi.”

Thịnh Mập nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm đi, em biết phải làm thế nào mà.”

***

Vạn Vĩnh Khôn lén chạy về báo cáo cho Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình biết tình huống mà mình vừa điều tra được.

Hai người đều không mở miệng, nhưng anh lại có thể nhận ra biểu hiện của họ đều rất nghiêm túc, hơn nữa còn tỏ ra “quả nhiên” một cách kỳ lạ nữa.

Vạn Vĩnh Khôn không nhịn được nói: “Vừa rồi có người rời khỏi khách sạn à?”

Lý Nhất Đình khẽ cười: “Vĩnh Khôn, có tiến bộ đấy, nói như vậy là cậu đang nghi ngờ người áo đen kia là một trong số chúng tôi sao? Có căn cứ gì không?”

Vạn Vĩnh Khôn lắc đầu một cái: “Khoảng cách quá xa, hơn nữa người này cực kỳ nhanh nhẹn, gần như là lúc ẩn lúc hiện, em sợ bứt dây động rừng nên không dám tới quá gần... Có điều, em cảm thấy bóng người này hơi quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Anh dừng lại một chút rồi hưng phấn nói: “Nếu bây giờ chúng ta tập kích đột ngột xem ai không ở đây, có lẽ chân tướng sẽ được làm rõ thôi.”

Lý Nhất Đình cười cười: “Nói không chừng, người đó đã về đây từ trước rồi.”

“Khả năng này không lớn lắm, trước khi em vào khách sạn, em đâu nhìn thấy ai.” Vạn Vĩnh Khôn lắc đầu.

Lý Nhất Đình lắc đầu nói: “Không phải cậu nói người này rời đi trước cậu sao, có thể về sớm hơn cậu được mà.”

Vạn Vĩnh Khôn gật đầu: “Tuy người áo đen này còn cõng theo một người khác, nhưng đúng là vẫn có thể về đây trước em.”

Lý Nhất Đình không trả lời mà hỏi lại: “Vĩnh Khôn, cậu có thấy rõ hình dáng của người được cứu ra không?”

“Tuổi tác khá lớn, rất gầy, tóc dài... Những cái khác thì em không rõ lắm.” Vạn Vĩnh Khôn cẩn thận nhớ lại.

Lý Nhất Đình quay đầu nhìn Trần Thiên Vũ: “Tứ ca, sao anh không nói gì thế.”

Trần Thiên Vũ cười khẽ: “Định bảo tôi nói gì đây, nếu muốn tôi đoán thì đó hẳn là Kha Hoằng Hữu bị giam.”

Lý Nhất Đình lắc đầu: “Không phải Tử Thần nói Kha Hoằng Hữu đã bị ném ra ngoài cho cá ăn rồi sao?”

“Tử Thần không tận mắt nhìn thấy, ngoại trừ Kha Hoằng Hữu bị bắt giam, tôi thật không nghĩ ra người áo đen này có thể mạo hiểm đi cứu người nào khác nữa?” Trần Thiên Vũ tỏ vẻ đã đoán được từ trước.

Vạn Vĩnh Khôn vội la lên: “Các anh bí hiểm như vậy làm gì, làm em mơ mơ hồ hồ luôn rồi này. Không lẽ các anh biết người áo đen này là ai à?”

Lý Nhất Đình vỗ nhẹ vai anh, cười nói: “Chúng ta đừng lãng phí thời gian suy nghĩ đến chuyện này làm gì vội, chỉ cần là cứu người thì tôi nghĩ người này hẳn là cùng chung chiến tuyến với chúng ta, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, mọi chuyện đều có nặng nhẹ, vì vậy tạm thời chưa thể dành thời gian xử lý. Tin tức mà cậu mang đến rất quan trọng, nhưng bây giờ vẫn chưa có chỗ dùng, cũng không ảnh hưởng gì tới bước tiếp theo trong kế hoạch của chúng ta.”

Vạn Vĩnh Khôn cái hiểu cái không, chỉ gật đầu: “Được rồi, vậy em...”

Lý Nhất Đình phất tay một cái: “Cậu cứ tiếp tục quan sát cầu đá, dựa theo lời nói của cậu, hiện tại người trên đảo Thiên Diệp vẫn còn đang ẩn nấp, tôi và tứ ca định sáng sớm hôm sau sẽ tới đó, dẫn người tới xử lý mấy con gián đánh mãi không chết kia.”

“Em hiểu rồi.” Vạn Vĩnh Khôn nói xong liền xoay người ra ngoài.

Lý Nhất Đình nhìn bóng lưng anh rời đi, cười khổ nói: “Tứ ca, xem ra chuyện này còn lâu mới giải quyết xong.”

Trần Thiên Vũ vẫn cười cười: “Vậy không phải rất vừa vặn sao, hợp với ý của tôi và cậu.”

Lý Nhất Đình đăm chiêu: “Em chỉ sợ hai chúng ta đã đoán sai thôi, vậy là chơi quá tay rồi.”

“Thắng lợi đã định, cớ gì phải buồn phiền chứ?” Trần Thiên Vũ khẽ nói.

Lý Nhất Đình gật đầu: “Anh nói cũng đúng, xem ngày mai có thu hoạch gì rồi mới quyết định tiếp vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.