Thế nhưng, mọi sự đã không còn như xưa nữa, nàng cũng không thể tiếp tục đắm chìm được. “ Chúng ta chẳng qua là người xa lạ bèo nước gặp nhau, công tử khôngcần phải quan tâm ta như vậy!” nàng cưỡng ép mình quay mặt đi, lãnh đạmtrả lời, cố gắng nhịn không khóc. “ Vân Nương, hãy đi cùng ta!” Đông Phương Tình lại nói lần nữa, trong giọng nói có thêm phần cứng rắn. “ Ta không cần!” nàng đứng lên, đưa lưng về phía hắn “ Trương Bá đốivới ta rất tốt, ta ở chỗ này cũng tốt, công tử không cần phải lo lắngcho ta!” “Vân nương. . . . . .” Hắn đứng ở phía sau nàng gọi. “ Ta sẽ không đi cùng công tử!” Nàng cúi mặt nói nhỏ “ Cảm ơn côngtử… đã quan tâm ta như vậy. Ta có thể tự chăm sóc mình, công tử cứ xemnhư chưa từng gặp ta, tiếp tục đi con đường của mình đi!” Đông Phương Tình chăm chú nhìn nàng. “ Nàng ở lại nơi này Kha Vô Song rất có thể sẽ tiếp tục gây phiền phức cho nàng!” Hắn cau mày, không hiểu tại sao nàng lại không chịu rời đi. “ Không sao, nàng ta không tổn hại được ta!” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt cố chấp của nàng “ Tại sao không chịu rời đi? Nói cho ta biết sự thật!” hắn nói. “ ta…” nàng rất muốn bịa một lý do, nhưng chỉ cần hắn nghiêm túc nhìn nàng, đầu nàng sẽ trống rỗng, cái gì cũng không bịa ra được, chỉ có thể nói sự thật. cái khuyết điểm này từ trước tới giờ cũng không sửa đổiđược, khiến cho nàng căn bản không thể giấu diếm được hắn chuyện gì. “ Vân nương!” hắn lại gọi, nếu như nàng không nói thật, hắn sẽ cưỡng chế mang nàng đi. “ Ta còn có việc muốn làm, hiện tại không thể rời đi!” nàng trả lờirất nhanh, lui ra sau một bước “ Không cần hỏi ta nữa, ta sẽ không nóinữa đâu. Công tử không cần quan tâm ta như vậy đâu!” nàng nói, cố gắngrời xa hắn. Đáng ghét, hắn tại sao cứ cố chấp như vậy muốn hỏi nàng??? Đông Phương Tình chăm chú nhìn nàng một hồi lâu. “ Như vậy, nàng tính toán bao giờ rời đi!” “ Có lẽ là mấy ngày, có lẽ sẽ rất lâu, ta không biết!” “ Chuyện mà nàng phải làm, có liên quan tới Kha gia?” hắn lại hỏi. Do dự một lát, nàng gật đầu một cái “ Vâng!” Đông Phương Tình không hỏi nữa, cầm lấy ngọc bội đeo bên hông có dấu hiệu của Thanh Long đường giao cho nàng. “ Bất luận là nàng gặp khó khăn gì, chỉ cần cầm ngọc bội này đến bấtkỳ một nhà buôn nào trong thành có chữ “ Thanh”, bọn họ sẽ toàn lực giúp đỡ nàng!” nàng không chịu đi, hắn chỉ có thể giúp nàng như vậy. “Vô luận ngươi gặp phải cái gì khó khăn, chuyện gì, chỉ cần cầm điềunày ngọc đái, đến trong thành bất kỳ một nhà có ‘ thanh ’ chữ vì điếmsố thương gia, bọn họ sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi.” Nàng không chịuđi, hắn chỉ có thể như vậy giúp . “ Nhà buôn có chữ “ Thanh”?” “ Tỷ như… Tiệm thuốc Thanh Hoa, khách sạn Thanh Đông…” hắn nêu ví dụ. “ Công tử rốt cục là ai?” nàng hoài nghi hỏi. “ Đông Phương Tình!” hắn lại nhìn nàng, rất hài lòng nhìn thấy vết đỏ trên mặt nàng đã biến mất. “ nếu như Kha Vô Song lại tìm nàng gây phiền phức, thì nàng không cần ở chỗ này nữa. Hãy giữ ngọc bội cho kỹ, đừngđể thất lạc.!” “ Vâng!” nàng gật đầu một cái, biết hắn sắp đi rồi. “ Ta sẽ không lập tức rời khỏi nơi này, nếu muốn tìm ta, có thể mangtheo ngọc bội, những người đó sẽ giúp nàng tìm được ta!” hắn lại dặn dònàng. “ Ta hiểu rồi!” nàng cắn cắn môi, đưa hắn tới cửa, không nhịn đượchỏi: “ Nói cho ta biết, mấy năm nay… cuộc sống của công tử có tốtkhông?” “ Rất tốt!” Tại sao nàng lại hỏi như vậy? “ Vậy sao?” nàng cúi thấp mặt, bên môi hiện ra một nụ cười thật dịu dàng “ Vậy thì tốt!” Vốn là nàng còn đang suy nghĩ muốn nói cho hắn biết chuyện của Kha Độ Phi, nhưng mà hắn đã muốn đi, rời khỏi đất thị phi này, như vậy chuyệnbáo thù sẽ cứ để cho nàng gánh đi!!! Có thể gặp lại hắn, biết hắn không sao, đã là ân điển lớn nhất trờicao ban cho nàng, tâm tình mười năm nay luôn lo lắng cho hắn cả ngày lẫn đêm rốt cục cũng có thể buông xuống rồi!!!! Chỉ hy vọng… từ nay về sau, hắn sẽ sống thật tốt, không còn kiếp nạn nào nữa!!! Đêm khuya yên tĩnh, ở trong Kha Gia Bảo là một mảnh an bình. Mười ngày làm công việc tạp dịch, đủ để cho nàng hiểu được địa hìnhtrong bảo cùng với lịch làm việc nghỉ ngơi của mọi người, từ trong lờinói của mọi người nàng cũng biết được trong bảo có một căn mật thất. Mặc Nghiễn đao cũng không phải là một thanh đao bình thường, Kha ĐộPhi sẽ không đặt nói trong phòng ngủ của chính mình, mà sẽ đem nó cấtgiấu cho tốt, bởi vì nó quá quý giá, và cũng bởi vì hắn đã rất khó khănmới lấy được… Lấy được không dễ… Nàng cười lạnh. Có thể khiến cho hắn mất đi nhântính nhuộm máu một nhà Diệp gia, xác thực là không dễ dàng!!! Nàng thay bộ đồ dạ hành, lặng lẽ ra khỏi cửa phòng. Tổng quản nói sáng sớm hôm nay bảo chủ sẽ đi ra ngoài, đến trườngnuôi ngựa kiểm tra sổ sách, đại khái hôm sau mới về, như vậy tối hôm nay là cơ hội tốt nhất của nàng. Tuần tra trong bảo đại khái là nửa canh giờ sẽ đi xong một vòng quanh bảo, như vậy chờ khi đội tuần tra bắt đầu đi thì nàng sẽ có thời gianlà nửa canh giờ để xác định Mặc Nghiễn đao có ở trong mật thất haykhông. Cốc, cốc, cốc!!! Bên ngoài bảo vang lên vài tiếng mõ, mấy tên hộ vệ xách theo đèn lồng, đi tuần tra dọc theo hành lang trong bảo. Nàng núp ở phía sau núi giả, sau khi đám người kia đi qua hết, nàng lập tức nhanh chóng lẻn vào hành lang. Chốt mở mật thất… nàng nhớ ngày đó đã nhìn thấy Kha Độ Phi mở mộtlần, ở phía dưới bên phải cửa, có một khóa chìm, nàng cúi người xuốngtìm kiếm. Một tiếng động nhỏ vang lên, mật thất mở ra, nàng lập tức tiến vào. Trong mật thất chỉ có duy nhất một viên dạ minh châu để chiếu sáng,nàng nhìn kỹ, trên giá của mật thất, bày ra rất nhiều đao kiếm binh khí, mà đặt ở vị trí trung tâm, để trên một chiếc giá riêng, chính là mộtthanh đao đen tuyển mỏng lạnh… Nàng nhớ Mặc Nghiễn Đao có thân đao đen nhánh như mực, bề ngoài mỏngnhư kiếm, âm thanh va chạm phát ra trong trẻo như tiếng đàn, lại sắc bén chém đứt cả đá tảng. Nàng cẩn thận tới gần, nghĩ muốn xác nhận đó có phải thực sự là Mặc Nghiễn Đao hay không? Đứng ở phía trước thanh đao, nàng lấy chủy thủ ra, nhẹ nhàng cắt nhẹ lên thanh đao. Thanh đao đen mỏng kia chợt phát ra một tiếng trong trẻo như tiếng đàn, còn chủy thủ theo tiếng động vang lên mà đứt đoạn. Là Mặc Nghiễn Đao thật! Nàng vui mừng, tay vừa mới đụng vào Mặc Nghiễn Đao, cơ quan lập tứcbị khởi động, mười mấy mũi tên ở hai bên mật thất nhanh chóng bắn ra. “ A!” nàng vội vàng mau chóng tránh ra, nhảy tránh ra khỏi phạm vicủa mấy mũi tên, nàng vừa nghĩ xông ra ngoài thì lại bị một thanh trường kiếm đâm trúng. Đột nhiên, một giọng nói vang lên “ Có người lẻn vào trong bảo!” Nguy rồi! Nàng sợ hãi, đè lại vết thương trên người, nhịn đau nghĩ muốn rời đi trước khi hộ vệ trong bảo tới, nhưng lại không kịp. “ Thích khách lớn mật, dám đêm khuya xông vào Kha Gia Bảo, người đâu mau tới bắt hắn!” Mấy tên hộ vệ đã chạy tới, lập tức vây chung quanh nàng. Tay nàng không có vũ khí, nàng lập tức vung tay áo lên, một luồng phấn màu trắng lập tức bay ra về phía bọn hộ vệ. “ Đây là cái gì? Thật là đau!” bọn hộ vệ lập tức ôm thân thể kêu rên, binh khí toàn bộ rớt xuống hết, nàng nhân cơ hội đó chạy trốn đi. “ Người đâu, mau tới bắt thích khách!” Nhiều hộ vệ nhanh chóng vọt tới, nàng trốn không thể trốn, bên hônglại không ngừng chảy máu, nàng thở hổn hển, ánh mắt dần bắt đầu mônglung. “ Vây quanh hắn, đừng cho hắn chạy. Cẩn thận hắn bỏ độc!” đội hộ vệđông đảo của Kha Gia Bảo lập tức bao vây nàng, khiến cho nàng không thểchạy thoát, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện tới gần nàng. Không được, nàng không thể chết ở nơi này! Nhặt lấy thanh kiếm bọn họ bỏ rơi trên mặt đất, nàng xoa độc phấn vào, ngay sau đó xông lên đi về phía cổng hậu viện. “ Giết không cần hỏi, tuyệt đối không được để cho thích khách chạy mất!” Kha Vô Song cũng chạy tới, lập tức hạ lệnh. Đầu nàng mơ hồ hoa mắt, ngay cả cổng cũng chưa chạy tới thì đã kiệtsức, chống đỡ không nổi. Nàng hoảng hốt, ngay cả kiếm cũng bị rơi mất,chật vật té trên mặt đất, lăn qua về hướng thanh kiếm. Vô tình thanh kiếm kia lại đâm về phía nàng, nàng không còn hơi sứcđể tránh nữa, cũng không có chỗ trốn nữa, chỉ có thể nhắm mắt lại khẽ hô lên: “ A…” Đang trong lúc nàng cho rằng mình sẽ phải chết, thì một đạo thân ảnhnhanh chóng xông vào, liên tục đánh bay bọn hộ vệ, đá văng đám ngườiđang bao vây nàng, sau đó ôm nàng tung người nhảy ra khỏi bức tường bênngoài. “ Người đâu, mau đuổi theo!” Kha Vô Song dẫn đầu đoàn người đi ra khỏi bảo, mọi người lập tức chạy theo ra ngoài. Hành động của hắn nhanh chóng mà lưu loát, trước tiên hắn điểm huyệtcầm máu cho nàng, sau đó nhân lúc người của Kha Gia Bảo còn chưa đuổitheo tới thì hắn đã biến mất trên ngã tư đường. Trong mơ hồ, nàng biết hắn đã ôm nàng nhảy qua mấy tòa viện, sau đótiến vào một cánh cửa, sau khi hắn tiến vào thì cánh cửa kia nhanh chóng bị đóng lại. “Đường chủ.” “ Loại trừ dấu vết đi tới đây của ta, phân phó mọi người đề phòng!” hắn trầm giọng ra lệnh. “Vâng” Thanh âm nói chuyện mau chóng biến mất, nàng bị người ta ôm tới một gian sương phòng, ý thức của nàng dần dần mơ hồ. “ Vân Nương?” hắn đặt nàng trên giường, khẽ gọi nàng. Nàng giùng giằng muốn mở mắt nhìn người trước mặt, nhưng mà… mí mắtnàng càng lúc càng nặng, khiến cho nàng không thể mở mắt lên được. “ Vân Nương, là ta, đừng lo lắng, nàng an toàn rồi!” nghe thấy thanh âm của hắn, nàng không giãy giụa nữa. “ Mặc… Mặc Nghiễn ca ca…” Nàng mỉm cười thì thầm, giọng nói biến mất, nàng cũng ngất đi. Nàng chảy máu không ít! Đông Phương Tình không chần chờ nữa, vừa tháo mặt nạ của nàng, lại bỏ đi bộ đồ dạ hành trên người nàng. Không kịp nghĩ tới nam nữ khác biệt,hắn mở quần áo của nàng ra, đè lên vết thương của nàng, lấy Kim SangDược đặc chế của Vân Lưu Cung đắp lên, lại vừa vận khởi chân khí bảo vệtâm mạch của nàng. Vết thương nhanh chóng ngừng chảy máu, thật may là vết thương khôngquá sâu, sẽ không có gây nguy hiểm tới tính mạng của nàng. Hắn lại bắtmạch trên cổ tay nàng, chậm rãi thu hồi nội lực. Bôi thuốc xong, hắn lấy băng gạc băng kỹ vết thương, sau đó mới bắt đầu sửa sang lại quần áo của nàng. Hắn hình như là luôn chữa thương cho nàng… tiếp tục như vậy nữa, thì bôi thuốc cho nàng sẽ biến thành một thói quen mất. hắn buồn cười nghĩ. Này… cái này… Hắn kéo ra sợi dây nhỏ trên cổ nàng, lúc này mới thấy nàng vẫn luôngiấu ở trước ngực một cái gì đó… một búp bê vải mặc Mãn bào màu đỏ… Đông Phương Tình khiếp sợ nhìn khuôn mặt nàng. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng, mỗi khi chạm vào một vết sẹo thì tim của hắn lại như bị đâm xuống một lần! Ở trên người nàng, cũng có nhiều vết sẹo lớn nhỏ không đều, chẳngqua là không nhiều như ở trên mặt vậy, cũng không có sâu như vậy, có vài vết sẹo đã phai gần như biến mất, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện.Nhưng… tại sao lại nhiều như vậy??? Đông Phương Tình cắn chặt hàm răng cố gắng mới có thể thay nàng mặclại y phục. Dòng suy nghĩ của hắn quá loạn, nhìn vết thương trên ngườinàng, lòng hắn đau gần như không thể chịu đựng được, đôi tay cũng khôngngừng run rẩy. Việc đời sẽ đổi thay, dung mạo sẽ biến hóa, nhưng cảm tình của hắnđối với nàng quá mức mạnh mẽ, trực giác của bản thân sẽ không gạt người, cộng thêm có con búp bê vải này, hắn có thể khẳng định, nàng nhất địnhlà “ Nàng” của hắn! Vân Nương và Vân Nhi chỉ khác biệt có một chữ, tại sao hắn lại không nghĩ tới sớm hơn? Nàng ở trước mặt hắn lâu như vậy, mà hắn lại có thể để cho nàng trước mặt hắn bị thương một lần nữa! Đông Phương Tình hối hận đến gần nhưkhông thể nào tha thứ cho bản thân! Mà nàng là nên nhận ra hắn, tại sao lại không chịu nói ra thân phận của mình, ngược lại còn trốn tránh hắn? Những vết thương này, cũng đã tồn tại lâu rồi, chẳng lẽ… là do đêm hôm đó lưu lại? Đáng chết! Kha Độ Phi đến tột cùng là đã làm gì nàng, tại sao nàng lại biến thành như vậy? Hắn rất muốn lập tức biết được rốt cục là nàng đã xảy ra chuyện gì,nhưng mà giờ phút này hắn chỉ có thể chăm sóc cho nàng thật tốt. Bắt đầu từ giờ phút này, hắn sẽ không bao giờ để cho bất kỳ kẻ nào làm tổnthương nàng nữa! Kéo mền đắp cho nàng, hắn ngồi bên mép giường, cúi người xuống, thận trọng ôm nàng. “ Vân Nhi, ta sẽ không bao giờ thả nàng ra nữa!” Nghiêng đầu gần tai nàng, hắn khàn khàn giọng nói. Mất đi… một lần là đã quá nhiều!!! “ Mặc Nghiễn ca ca, đây là hoa gì?” “ Đó là hoa tú cầu!” “ Hoa Tú cầu?” nàng kéo tay hắn chạy tới, nghiêng đầu nhìn xem. “Thật đáng yêu nha!” “ Về hoa Tú cầu, có một câu chuyện nàng có muốn nghe hay không?” hắn cúi người về phía nàng, nhìn đóa hoa mềm mại nói. “ Có nha, có nha!” nàng hào hứng bừng bừng nói “ Chuyện gì vậy? Mặc Nghiễn ca ca mau nói đi!” Hắn kéo nàng đi về phía đình ngồi xuống, không cho nàng phơi nắng, dung túng cử chỉ hoạt bát của nàng. “ thời xưa, có một thiên kim nhà giàu, quyết định dùng cách ném túcầu để chọn lựa trượng phu, ngày đó rất nhiều vương tôn công tử quý tộctới tham gia, hi vọng có thể nhặt được tú cầu, kết quả lại là một tên ăn xin nhặt được tú cầu của nàng, nên nàng quyết định gả cho tên ăn xinkia.!” “ Thật sao? Vậy bọn họ có sống vui vẻ hay không?” “ Không có, lão viên ngoại giàu có đã phản đối con gái bảo bối của hắn lại đi gả cho một tên ăn xin nên đã nhốt nàng ta lại!” “ A, vậy thì họ phải làm sao đây?” nàng dắt tay áo của hắn, vội vàng hỏi tới. “ Sau này, thiên kim tiểu thư kia đã kiên quyết trốn nhà ra đi, gả cho tên ăn xin kia!” hắn cúi đầu nhìn nàng. “Sau đó thì sao?” “ Sau đó, bởi vì quốc gia có ngoại xâm, nên tên ăn xin phải nhập ngũ, lập công lao thật lớn, trở thành đại tướng quân, còn thê tử đi theo hắn đã có được cuộc sống thật tốt!” hắn bỏ đi đoạn mười tám năm khổ cựccủa thiên kim kia, trực tiếp nhảy tới kết cục đại hoàn mỹ. “A, thật tốt!” Nàng cười thỏa mãn, bởi vì người có tình rốt cuộc có thể ở chung một chỗ. Hắn nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng, hái xuống một đóa tú cầu nhỏ, gắnvào trên tóc của nàng. Một tiểu giai nhân phấn ngọc lại thêm một đóa hoa nhỏ màu đỏ, thật sự tăng thêm mấy phần hương sắc. “Xinh đẹp không?” Nàng mở to đôi mắt tròn xoe chờ mong nhìn hắn. “Rất đẹp.” Hắn mỉm cười gật đầu. Nàng lập tức bật cười “ Mặc Nghiễn ca ca, muội thích nhất, thích nhất chàng nha!” nàng dùng sức ôm lấy hắn. “ Ta cũng vậy thích nhất Tiểu Vân Nhi nha!” hắn nhẹ nhàng đẩy nhẹ chóp mũi của nàng. “ muội không nhỏ nha!” nàng cong môi lên “ Tháng sau chúng ta đãthành thân rồi! gần đây thúc thúc thẩm thẩm muốn muội thay đổi cách xưng hô, gọi họ là cha và mẹ nha!’ “ Vậy nàng có ngoan ngoãn đổi cách xưng hô hay không?” “ Có nha, hơn nữa mẹ nói cho muội biết, sau khi thành thân là thành người lớn rồi nha, chàng không thể kêu muội nhỏ nữa!” Thì ra ý nàng là như vậy sao? “ Được rồi, muội đã trưởng thành rồi!” hắn nhịn cười, lại bổ sung một câu: “ Nhưng mà ở trong mắt ta, muội chính là tiểu Vân Nhi!” “ Muội là đại Vân Nhi!” nàng bất bình cãi lại. “Tiểu Vân Nhi.” Hắn kiên trì. “Đại Vân nhi nha!” Miệng nàng bĩu ra, mau chóng muốn khóc rồi. “ Nhưng mà ta lớn hơn muội sáu tuổi, ở trong mắt của ta, muội vĩnhviễn cũng nhỏ hơn ta, là Tiểu Vân Nhi của ta, để cho ta thương, để chota cưng chiều, là tiểu thê tử của ta, như vậy không tốt sao?” hắn ôn nhu nói, thấp mắt nhìn nàng. Bất mãn của nàng nhanh chóng xẹp xuống, chỉ còn lại e lệ nho nhỏ, cùng một chút xíu ngọt ngào bị hắn dụ dỗ. “ Mặc Nghiễn ca ca, chàng có để ý ta không đủ trang trọng?” bà vúnói, tính tình của nàng một chút cũng không phù hợp với chủ mẫu tươnglai của Diệp gia, chỉ giống như một đứa con nít. “ Dĩ nhiên là không!” cái hắn muốn là một thê tử để cho hắn chânthành yêu thương, có thể cưng chiều, có thể trêu chọc, có thể dung túng, không cần một mực tuân thủ lễ giáo, một thê tử tràn đầy sức sống. “ Cha nói, muội đều bị chàng làm hư rồi!” nàng cố gắng nghiêm mặt,theo cách nói của mọi người, hắn đối với nàng thật sự là quá tốt, quádung túng rồi. kỳ quái là, thời điểm mọi người nói như vậy trên mặt lạilúc nào cũng mang theo ý cười??? “ có thể làm hư nàng mới tốt” hắn vuốt nhẹ môi nàng, rất hài lòng mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng. “ A!” nàng thấp giọng thẹn thùng kêu, mắt vội vàng liếc nhìn bốn phía. “ Sao vậy?” “Không có ai nhìn lén chứ?” Nàng thật lo lắng hỏi. “Nhìn lén thì thế nào?” Hắn không hiểu. · “ Rất xấu hổ nha!” nàng nói, liếc hắn một cái “ Mặc Nghiễn ca ca không được hại muội mất mặt được!” “ Ta hại nàng mất mặt?” hắn nhất thời cứng đờ “ không phải là nàng yêu thích ta sao…” “ Thích!” nàng che lại miệng của hắn, liếc mắt nhìn bốn phía xác định không thấy ai nhìn lén mới hơi đỏ mặt, thấp giọng nói “ muội thíchchàng… hôn muội, nhưng mà nếu bị người ta thấy… sẽ bị cười…!” Hóa ra là như vậy. Hắn buông lỏng tâm tình, kéo tay của nàng nói: “Ai dám cười Tiểu Vân Nhi của ta, ta liền phạt hắn đi quét hậu viện mườingày, để cho hắn từ nay về sau không dám cười nàng nữa, có được haykhông?” hắn đùa với nàng. “ Không được!” nàng bĩu môi “ như vậy người khác sẽ nói muội ỷ thế hiếp người rồi!” “ Vậy là tốt nhất!” thế nhưng hắn lại rất hài lòng “ Tốt nhất là mọingười biết nàng là do ta phải vệ, ai dám khi dễ nàng, làm cho nàng buồn, ta sẽ liền không tha cho hắn!” Thế lực ác nha!! Nàng lại trợn mắt nhìn hắn một cái, sau đó rốt cục bị bộ dạng cố làm ra vẻ tàn ác của hắn làm cho bật cười. “ Mặc Nghiễn ca ca, chàng cứ tiếp tục như vậy sẽ thật sự làm hư muội đó!” Lần này không chỉ người khác, ngay cả nàng cũng thấy mình hạnh phúc quá mức. Mặc dù phụ mẫu đều mất sớm, phải ở nhờ Diệp gia, nhưng cha mẹ chồngtương lai của nàng thương nàng giống như con ruột vậy, mà vị hôn phu của nàng cũng thương nàng chỉ thiếu không đem sao đem trăng sáng trên trờihái xuống đưa cho nàng mà thôi, có bao nhiêu cô nhi có thể may mắn giống như nàng vậy??? “ Nàng là thê tử của ta, không cưng chiều nàng thì phải cưng chiều ai đây?” hắn cười khẽ ngắt chóp mũi của nàng. “ A… sẽ đau nha!” nàng oa oa kêu. “ Vậy thì sao?” hắn cúi đầu hôn lên môi nàng. “ Ngô!” nàng thấp giọng kêu lên một tiếng. Bất kể đi, nàng thích MặcNghiễn ca ca hôn nàng, thương yêu nàng, người ta có nói như thế nào thìnàng cũng không thèm để ý tới nữa. *** Hắn đã từng thề bảo vệ nàng cả đời, vậy mà hắn đã để nàng một mìnhmười năm, để cho nàng chịu bao khổ sở, biến thành bộ dạng bây giờ. ĐôngPhương Tình tự trách không dứt. Suốt đêm, hắn nắm tay của nàng, canh giữ bên giường nàng một tấc cũng không rời. Ban đêm, nàng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cái trán có chút nóng lên, bắt đầu vô ý thức mê sảng. Nàng mơ hồ nói, hắn nghe không rõ chữ, nhưng điều hắn lo lắng nhất chính là thân thể lúc lạnh lúc nóng của nàng. “ Đường chủ, trong cơ thể vị cô nương này hình như có độc, mặc dùkhông trí mạng ngay nhưng cũng không thể bỏ qua. Nàng mất quá nhiềumáu, suy yếu rất nhiều, cho nên thân thể nàng mới yếu ớt như vậy, ta chỉ có thể suy nghĩ cách ổn định thương thế của nàng, nhưng không có cáchnào loại trừ được độc trong cơ thể nàng!” Đại phu nửa đêm bị gọi tới cung kính trả lời. “ Trước hết cứ ổn định thương thế của nàng, những thứ khác sau này hãy nói!” Đông Phương Tình quả quyết nói. “ Vâng!” Đại phu vội vàng lấy ra hòm thuốc, chuẩn bị châm cứu. Những người khác lui ra ngoài hết, chỉ còn lại Đông Phương Tình cùng với đại phu ở lại bên trong phòng. Sau nửa canh giờ, đại phu bắt đầu thu hồi ngân châm. “ Như vậy là được rồi sao?”Đông Phương Tình hỏi. “ Tạm thời không thành vấn đề. Thuộc hạ sẽ sai người đem thuốc tới,xin đường chủ cho cô nương này uống đúng giờ.” Đại phu nói. Nhìn sự quan tâm của đường chủ đối với vị cô nương này, khiến cho đại phu một chútcũng không dám chậm trễ, đem hết toàn lực chữa trị cho nàng. “Ta biết rồi.” “ Vậy thuộc hạ cáo lui trước!” đại phu lui ra ngoài. Sau khi châm cứu, nàng ngủ được ngon hơn, nhưng vẫn không quá an ổn. Đông Phương Tình lấy khăn lông lau mồ hôi cho nàng, sau đó nhìn xemvết thương, phát hiện thuốc đã bị mồ hôi làm trôi mất nên lại bắt đầuđổi thuốc. Trong trường hợp này, trước khi vết thương của nàng kết vảy, tốt nhất là không nên cử động, ngay cả đai lưng cũng không thể thắt, nếu khôngnhất định sẽ động tới vết thương. Đáng chết!!! nàng một mình chạy đi mạo hiểm, đáng hận nhất là tên Kha Độ Phi lại một lần nữa đả thương người của hắn, thù mới hận cũ, hắntuyệt đối sẽ thu lại không thiếu một món!!! “ Mặc… Mặc Nghiễn… Đao…” nàng thấp giọng rên rỉ, chân mày nhíu lại thật chặt. “ Yên tâm, ta nhất định sẽ lấy lại!” hắn đè tay nàng lại, trầm ổn ở bên tai nàng thì thầm. Nàng thở dài, chân mày buông lỏng ra, tay không tự giác cầm lấy tay hắn, lúc này mới trầm ổn ngủ. “ Vân Nhi, không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ cần nhanh bình phục là tốt rồi, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, sẽ không cho phép bất kỳngười nào làm tổn thương nàng!” Đông Phương Tình bảo đảm, lại hôn nhẹlên trán của nàng. Môi nàng bất giác khẽ nhếch lên, mỉm cười!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]