Bàn tay của Hoa Điểm Nguyệt chấn động lên một cái,vèo lên một tiếng, ống tay áo bên phải thình lình có một luồng kim quang xẹt ra.
Đường Phương thân hình dao nhanh qua né tránh.
Nhưng lúc cô muốn né người qua, làn ánh sáng màu vàng đó đã dính ngay vào trên đầu cô.
Cô ngẩn mặt ra, dưa tay lên sờ, trên búi tóc của cô đã có cắm một mũi phi tiêu.
Một mũi phi tiêu mỏng dính làm bằng vàng ròng!
Hoa Điểm Nguyệt nói giọng lạnh lùng như băng: "Mũi tiêu đầu tiên tôi phóng vào tóc cô...".
Vèo lên một tiếng, hai bàn tay của y lại chấn lên, nhưng một luồng kim quang bay từ chân phải tới.
Đường Phương toàn thân lướt lên, Yến Tử Phi Vân Tung còn chưa kịp sử ra, bêntrái tai phải đã lạnh đi, một mũi phi tiêu xẹt qua bên má, đánh rơi mộthột trân châu nhỏ xíu trên trái tai phải.
Hoa Điểm Nguyệt nói dằn từng tiếng một: "Mũi tiêu thứ hai, tôi phóng rơi bông tai của cô...".
Đường Phương vừa kinh vừa khủng.
Kinh cũng là khủng.
Khủng cũng là kinh.
Cái lối xuất chiêu dường đó, một địch thủ cỡ đó, chính là chuyện đáng khủng đáng kinh!
Hoa Điểm Nguyệt lạnh lẽo nói hết câu: "Mũi, thứ, ba, tôi, phóng,...". còn chưa dứt lời, Đường Phương đã phản công.
Không thể nào không phản công!
Không thể bó tay chịu chết!
Đối thủ lợi hại quá chừng, nhất định phải biến thủ thành công, lấy công làm thủ!
Cô vừa xuất thủ, bàn tay phải đánh ra một mớ Bạt Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nhat-chien/1948310/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.