Một đoàn người ra khỏi Long Đầu Nam rồi, Đường Phương còn đang cười hì hì hỏi mọi người: "Khó mà được các người gia nhập ĐạiĐường Nhất Phương của tôi mới sáng lập, quân tử nhất ngôn, tứ mã nantruy nhỉ".
Lão Ngư gãi đầu sờ má, nhìn về Sơn đại vương: "Chuyện này hả...".
Tiểu Nghi gãi gãi tai, nhìn nhìn Sơn đại vương: "Chuyện đó hả...".
Sơn đại vương cười chẳng muốn nổi nói: "Hắc hắc, đàn bà!"
Đường Bi Từ nét mặt lạnh băng băng, nói: "Đừng có đùa!"
Từ Vũ vết thương còn đang đau đớn như gì, nhưng trong lòng thì đang cảmđộng muốn sống đi chết lại, vừa nghe Đường Phương hỏi, y đã vội vã hưởng ứng: "Tôi gia nhập, thề chết cũng theo!"
Đường Phương liếc y một cái.
Rồi cô bật cười lên, cười tươi tắn, cười như một nàng tiên ăn hoa để sống,hình như cơn say của cô còn chưa hết: "Anh bị tôi hại cho vậy, khônggiận gì sao?"
"Sao tôi giận cô được?"
Từ Vũ vừa nhìn đã si mất sáu phần, mê thêm ba phần nữa, chỉ còn thừa một phần thanh tĩnh,còn bị ngu ngơ đi mất một nửa, chỉ biết nói: "Cô lại cứu tôi, làm saotôi còn giận cô!"
"Sao", Đường Phương nói ép y, "Nếu tôi không lại cứu anh, chắc là anh sẽ giận hở?"
Từ Vũ nhất thời không biết trả lời sao.
Đường Phương bỗng lại đi chọc Đường Bi Từ, "Thập Tứ thúc, chú tự mình lại đó cứu cháu, thật tình làm cháu bất ngờ quá".
Đường Bi Từ mặt mày giận dữ hầm hầm.
Nhưng Sơn đại vương đã nói: "Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nhat-chien/1948309/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.