Tiếng ồn ào bên ngoài khiến Đông Phương kéo rèm lên, ánh nắng chói mắt khiến nàng phải nheo mắt lại, cuộc sống như vậy trôi qua nửa tháng, ngược lại cũng không yên ắng như trước kia. Nếu như không phải thi thoảng nội lực của nàng còn ngưng lại, thì nàng cũng quên mất mình còn đang lánh nạn.
''Sau lão bảo kia sẽ thường xuyên tới phá rối, ngươi nên tránh đi.'' Nghê Thường bị đánh thức, vểnh tai nằm trên giường bắt đầu đuổi người.
Đông Phương làm bọp dạng ai oán, tràn đầy tình oán nói: ''Thật sụp chỉ tuyệt tình như vậy sao? Người ta còn chưa mặc đồ đã đuổi người rồi.'' Nhưng Nghê Thường vừa tỉnh ngủ nhìn thật đẹp mắt.
Nghê Thường tức giận nhìn người kia cười xấu xa dưới ánh nắng, tiện tay lấy một đỉnh bạc mò được dưới gối, thảy qua cho Đông Phương. ''Thưởng cho ngươi.''
Đông Phương hơi nghiêng người, vội túm lấy 'ám khí' nhét vào ngực, cười nói ''Một ngày 5 lượng, cũng được bốn ngày rồi ngươi đem tiền bán thân thưởng cho ta luôn đi.''
Có thể do ở đây lâu nên nhàm chán, không có gì làm, gần đây tâm tình Nghê Thường cũng không tốt, nếu không thì sao cả ngày cứ cầm bạc ném mình.
Nghê Thường không thèm để ý nàng, đem từng món y phục mặc lên người, nếu là trước kia Đông Phương nói như vậy thì mình sẽ xấu hổ, nhưng mà hiện tại mình rất mệt vẫn nên để nàng đắc ý trước đã, sớm muộn mình cũng phải để nàng đổi lại, kia là chỗ của mình.
Bất quá cãi nhau như vậy cũng tốt, các nàng cũng biết đối phương không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-nghe-thuong-khuc/937854/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.