Khóe môi động động, mất nửa ngày Đông Phương Bất Bại mới phát ra thanh âm khàn khàn, “Ngươi làm sao biết được?”
Nâng ngón trỏ điểm nhẹ lên khóe mắt của mình, ngữ khí Âu Dương Minh Nhật có chút trêu đùa: “Ngươi đã quên? Ta biết xem tinh tượng.”
Nhìn nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn, tâm tình Đông Phương Bất Bại cũng bình tĩnh xuống, bàn tay nắm chặt cũng dần buông lỏng ra.
“Không vào sao?” Nói xong, liếc y một cái, Âu Dương Minh Nhật liền đi vào trong viện.
Nhấc chân theo vào, thấy hắn không vào phòng mà ngồi ngay bên ngoài viện tử, Đông Phương Bất Bại cũng liền qua đó, ngồi xuống bên cạnh.
Nghe thấy âm thanh trong viện, Thanh Vãn từ trong phòng đi ra, “Giáo chủ, công tử.” Hành lễ xong, lại vào trong phòng bưng ra chút trà bánh, rút cho mỗi người một chén rồi lui sang đứng một bên.
Phiêu mắt nhìn nàng một cái, Đông Phương Bất Bại khẽ phất tay.
Thấy vậy, Thanh Vãn hơi khom người, lập tức lui xuống.
Hai người ngồi trước bàn đá, không uống trà cũng không nói chuyện với nhau, trong viện nhất thời có chút yên tĩnh.
Sau một lát, Đông Phương Bất Bại nhìn người bên cạnh, cuối cùng nhịn không được mở miệng trước, “Ngươi......mấy năm qua có khỏe không?”
Ánh mắt Âu Dương Minh Nhật dừng ở sợi kim tuyến trong lòng bàn tay, chỉ “Ân” một tiếng.
“Ngươi......” Bàn tay đặt trên đầu gối động động vài cái, rõ ràng trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi, hai cánh môi Đông Phương Bất Bại mấp máy, lại chỉ phun ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-diec-huu-nhat-quy-xu/3263913/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.