Trên Hắc Mộc Nhai, viện tử của giáo chủ được mọi người nhất trí thầm công nhận là cấm địa, ngày thường nếu không có chuyện gì thì không có mấy ai dám tùy ý lảng vảng qua đây.
Mà lúc này, trước cửa viện tử, có một nam nhân đang quỳ gối.
“...... Giáo chủ, thuộc hạ chỉ có một đứa con này, thỉnh giáo chủ khai ân, mời thần y Trại Hoa Đà cứu khuyển tử.”
“Làm càn!” Nhìn thấy người quỳ trước cửa viện tử cầu xin mình, Đông Phương Bất Bại hừ lạnh một tiếng.
Người trung niên đang quỳ trên mặt đất kia thân hình khẽ run rẩy, nhưng vẫn kiên trì khẩn cầu, “Xin giáo chủ lưu tình thuộc hạ nhiều năm chuyên trách thành thật, mời Trại Hoa Đà cứu mạng khuyển tử......”
“Mạc trưởng lão, bổn tọa phải nhắc nhở ngươi, muốn cứu người thì đi thỉnh cầu Bình Nhất Chỉ, ngươi tới chỗ bổn tọa thì được gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày.
Nếu hắn có thể cầu được Bình Nhất Chỉ thì sao còn phải đến gặp giáo chủ đại nhân a?
Mạc trưởng lão trong lòng không biết làm sao, nhớ rằng Vương Thành từng nói cho hắn biết vị “Trại Hoa Đà” giáo chủ dẫn về nhai có thể dễ dàng giải được kì độc trong cơ thể hắn, không khỏi cao giọng lại tiếp tục khẩn cầu, “Xin giáo chủ khai ân cứu người......”
“Sao vậy?” Động tĩnh ngoài viện lớn như vậy, Âu Dương Minh Nhật cũng không có khả năng không nghe được, thấy nhiều lần nhắc đến mình liền đi ra.
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn về phía hắn, còn chưa kịp nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-diec-huu-nhat-quy-xu/3263912/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.