Chương trước
Chương sau
“An nhi” Đông Phương Bất Bại giật mình hô lên.
“Mau truyền ngự y.” Hoàng đế vung tay lên, mọi người liền mau chóng đi làm việc.
Thái y sau một trận rối ren , tất cả mọi người đều quên đi Tiết phúc tấn chật vật không chịu nổi. “Hoàng thượng, vết thương trên ngực phải của Dương Kí An đã không sao rồi.”
“Vậy vì sao hắn vẫn không tỉnh lại?” Thái tử lo lắng hỏi.
“Chúng thần không thể tìm ra nguyên nhân Dương Kí An hôn mê.” Một đám thái y run run rẩy rẩy quỳ dưới đất. “Xin hoàng thượng thứ tội.”
“Chuyện như vậy, ngươi bảo trẫm làm sao công đạo với Dương trang chủ?” Giọng nói của hoàng đế lạnh như băng. thật vất vả mới tìm được một thư đồng vừa mắt, lại xảy ra chuyện như thế.
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình nghe thấy vết thương của đao không sao cũng liền yên tâm, nguyên nhân Kí An hôn mê tự nhiên bọn họ hiểu được. Hai người ôm Kí An vội vàng cáo lui. Bình Nhất Chỉ còn đáng tin hơn bọn thái y vô dụng này.
Trở lại trong trang, Bình Nhất Chỉ cho Kí An ngửi một lọ dược có chút gay mũi, chỉ chốc lát sau Kí An liền tỉnh. Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt lo lắng của Đông Phương Bất Bại, trong lòng rất là xin lỗi: “Là An nhi hại mẫu thân lo lắng.” Vốn định ngồi xuống, nhưng động chạm đến vết thương trên ngực làm Kí an đau nhe răng nhếch miệng.
“An nhi đừng nhúc nhích.” Đông Phương Bất Bại thấy Kí an như vậy, tuy rằng đau lòng nhưng vẫn thở dài, không nhịn được nói: “Con đã biết mẫu thân lo lắng , con còn như thế. Nếu con xảy ra chuyện gì, con bảo mẫu thân phải sống như thế nào a.” Đông Phương Bất Bại đánh cũng không được, mắng cũng không xong, quả thật là đáng thương thiên hạ cha mẹ tâm a…!
“Đều là lỗi của An nhi, mẫu thân đừng tức giận tổn hại thân thể. Là con làm mẫu thân lo lắng, bây giờ con nhận lỗi với mẫu thân. Nếu con không để cho thái y chẩn trì trước mặt hoàng đế, sao hắn lại có thể dễ dàng buông tha con.” Vẻ mặt Kí An đáng thương vô cùng kéo kéo góc áo của Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại thấy con lấy lòng như vậy, bất đắc dĩ cười nói: “Con a.”
Chợt Kí An như nhớ tới cái gì, có chút do dự hỏi: “Thái giám đâm con bị thương như thế nào rồi?”
Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên lãnh ý: “Bị hoàng đế tử hình ngay tại chỗ.”
“Nga.” Trong lòng Kí An cô đơn. Đôi mắt trong suốt kia đã vĩnh viễn nhắm lại sao? Đôi mắt không khác chút nào với biểu đệ, cuối cùng cũng không thể giữ lại. Đúng vậy, hắn đâm mình bị thương, cho dù là hoàng đế không ra tay, nhất định Đông Phương Bất Bại cũng không bỏ qua cho hắn. Vậy vì sao hắn lại ám sát thái tử? Nhưng hiện tại Kí An đã không có tâm tư suy nghĩ những thứ đó. A, một đôi mắt giống nhau liền làm cho mình động dung như vậy sao? Người chết đã mất, xem như là vô duyên với kiếp trước đi!
Kí An nhìn về phía Dương Liên Đình: “Phụ thân, con muốn về Hắc Mộc Nhai. Nếu hoàng đế hạ chỉ cho gọi con, thì nói phụ thân và mẫu thân ôm con đi khắp nơi cầu y đi.”
“Tốt, phụ thân dẫn con trở về.” Dương Liên Đình tất nhiên là nghe theo: “An nhi không muốn làm thư đồng của thái tử, phụ thân sẽ nghĩ biện pháp. Lúc này con quả thật là làm mẫu thân sợ đến mức không nhẹ.”
Kí An cười khổ: “Nếu bị hoàng thượng phát hiện, sẽ là tội khi quân. Từ trên xuống dưới Phi Húc sơn trang này một người cũng không thoát được. Dù sao Phi Húc sơn trang này cũng là tâm huyết của phụ thân và mẫu thân, con chỉ có làm như vậy mới tốt nhất.”
“Con a, vẫn luôn thông minh như thế, lúc nào làm cho phụ thân của con lo lắng, mẫu thân thật muốn đem giấu con đi.” Đông Phương Bất Bại cười lấy tay nhẹ đâm đâm đầu Kí An. Đứa nhỏ này, mới chín tuổi a!
Sáng sớm hôm sau, ba người và Bình nhất Chỉ cùng nhau chạy về Hắc Mộc Nhai. Quả nhiên, ba ngày qua đi, hoàng đế hạ chỉ triệu Kí An làm thư đồng của thái tử. Nhưng con của người ta còn đang bệnh, phải chạy khắp nơi cầu y, làm gì có thời gian tới làm thư đồng cho nhi tử ngươi? Vì thế, chuyện này liền chậm trãi xuống.
Bốn người trở về Hắc Mộc Nhai, liền đúng lúc là thời gian Tế Tự năm năm một lần. “Phụ thân, con cũng muốn đi xem.”
“Nga? Không phải An nhi không thích trường hợp quá nhiều người sao?” Dương Liên Đình cười nói: “Bất quá nếu An nhi muốn đi, vậy liền đi thôi. Đông Phương, cùng đi có được không?”
“Khó được An nhi có hứng thú, ta cũng phải đi thôi.” Đông Phương Bất Bại gật đầu.
Kí An là một người hiện đại, đối với Tế Tự cổ đại quả thật là có vài phần tò mò, cho nên muốn đi xem thử. Tế tự vào sáng sớm, Kí An liền bị Đông Phương Bất Bại gọi dậy. Vừa xoa xoa ánh mắt, di? Đông Phương Bất Bại nhưng lại dịch dung thành một nam tử trung niên, quả nhiên là có vài phần phong phạm giáo chủ. Có lẽ bộ dạng Đông Phương Bất Bại dịch dung chính là bộ dạng của giáo chủ giả mà Dương Liên Đình tìm được đi.
Đông Phương Bất Bại biết Kí An từ nhỏ trí tuệ hơn người, có một số việc, trong lòng hắn hiểu rõ, nên cũng không giải thích gì: “An nhi, sau khi đến thần giáo, không thể lại gọi mẫu thân.”
“Con hiểu được, nghĩa phụ.” Kí An ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó nhào vào lòng Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại chỉ cười không nói. Nghiêng đầu nói với Dương Liên Đình vừa chuẩn bị tốt: “Liên đệ, chúng ta đi thôi.”
Làm lúc Đông Phương Bất Bại nắm tay một đứa nhỏ xuất hiện, các giáo đồ đều sửng sốt, tràn ngập tò mò. Nhưng khi đứa nhỏ kêu Đông Phương Bất Bại là nghĩa phụ, gọi Dương Liên Đình là phụ thân, tất cả liền rõ ràng mọi chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.