Một tiểu thái giám đang đi về phía bên này, trong tay bưng một ít bánh ngọt. Hắn rất ngạc nhiên nhìn Kí An. “Đứng lại, ngươi tên là gì?” Thái tử thấy tiểu thái giám cứ nhìn chằm chằm Kí An, trong lòng rất là không vui. Đã muốn phải hảo hảo trừng trị tiểu thái giám này một chút, không biết từ khi nào, đồng học Kí An đáng thương của chúng ta đã là đồ vật chuyên dụng của thái tử. “Nô tài tên là tiểu Huyền tử.” Tiểu thái giám kia cung kính đáp. “Sao ngươi lại đến bờ sông này?” Trong giọng nói của thái tử mang theo tức giận. “Nô tài đã sớm nghe thấy đại danh của Dương công tử, rất muốn được thấy một mặt.” “Ngươi thật to gan, một nô tài nho nhỏ cũng dám tiết độc Kí An….” Lời nói của thái tử còn chưa dứt đã bị Kí An cắt đứt: “Thái tử điện hạ, Kí An chẳng qua chỉ là một thảo dân, tại sao lại nói là tiết độc, mong rằng thái tử sẽ không trách tội hắn.” Nếu là trước kia, Kí An sẽ không quản loại chuyện râu ria này. Bất quá, hai tròng mắt của tiểu thái giám kia vô cùng trong suốt, rất giống biểu đệ kiếp trước. Không biết vì sao, lại chứa đựng ẩn ẩn bất an. Kí An thấy vậy liền đối vối tiểu thái giám này hơn vài phần trìu mến, có lẽ là muốn bù lại thua thiệt của biểu đệ kiếp trước. “Nếu Kí An đã giải thích thay cho ngươi, vậy bản điện hạ liền tha cho ngươi lần này.” Thái tử thản nhiên nói, hắn đương nhiên là phải cho Kí An vài phần mặt mũi. “Tạ thái tử, tạ Dương công tử.” Tiểu thái giám cười cười với Kí An, trong ánh mắt trong suốt kia loè loè toả sáng. Trái tim Kí An bỗng đập chậm một nhịp. “Yêu, chỉ là một thảo dân vậy mà ỷ vào chính mình biết vài câu thi, còn dám bò lên cháu ta.” Lời nói chanh chua nay chỉ cần dùng ngón chân cũng đủ đoán ra là do ai nói. “Thái tử điện hạ, chẳng lẽ nữ tử trong hoàng tộc chưa được dạy viết hai chữ “xấu hổ” như thế nào sao? Tiết phúc tấn nói như thế, tất nhiên là thảo dân trèo cao, chỉ sợ là làm tổn hại danh dự của quốc gia, thi từ chi giao, nhưng lại bị nói là bò lên, chẳng lẽ là đã làm cho thiên hạ chê cười.” Kí An buồn bã nói, trong lòng lại khinh thường, “tổn hại danh dự của quốc gia” mấy chữ này đè chết ngươi. Hoàng đế đều đã nói như thế này, vậy chức vị thư đồng của thái tử đương nhiên ngoài Kí An vậy còn ai, hiện tại lại vẫn muốn đến khiêu khích, nữ nhân này không có đầu óc sao? “Đừng nghĩ rằng hoàng thượng khen ngươi vài câu là có thể đứng trên cao, một tiểu tử tám chín tuổi còn chưa dứt sữa có thể làm cái gì. thật không biết là mẫu thân của ngươi dạy ngươi như thế nào, lại sinh ra loại nghiệt chủng này.” Tiết phúc tấn đã tức giận đến không biết mình đang nói gì. Tiết phúc tấn đã hoàn toàn chọc giận Kí An, nữ nhân này dám vũ nhục Đông Phương Bất Bại, Kí An đánh một chưởng đến trước ngực Tiết phúc tấn. Tiết phúc tấn nhất thời không phản ứng được, phải lùi lại mấy bước. Dưới sự tức giận cũng đề khí đánh thẳng Kí An một chưởng. Nếu không sao lại nói nàng là nữ nhân ngu ngốc đâu? Một chưởng của đứa nhỏ tám chín tuổi có thể làm nữ nhi của đại tướng quân, từ nhỏ đã tập võ như nàng phải lui lại vài bước, có thể thấy được võ công không kém, cũng không phải dễ chọc, nhưng nàng lại không phát hiện. Có phải nên nói Kí An quá mức may mắn hay không, thái tử đứng một bên lo lắng cho hắn, nhưng cũng không phát hiện được có chỗ nào không đúng. Làm lúc Đông Phương Bất Bại tìm được Kí An liền nhìn thấy một màn Tiết phúc tuấn đánh úp một chưởng về phía Kí An. Đông Phương Bất Bại trước khi Tiết phúc tấn đắc thủ một chút đã ôm Kí An vào lòng. Một chưởng kia của Tiết phúc tấn đánh trúng gốc cây, làm rơi tầng tầng cánh hoa, có thể thấy được võ công không thấp. Trong mắt Đông Phương Bất Bại hiện lên sát khí: “Vì sao phải đánh thương An nhi của ta.” “Con ngươi không hiểu lễ giáo, ta thay ngươi dạy dỗ thôi,” Tiết phúc tấn cầm lấy ống tay áo, bộ dạng không đặt Đông Phương Bất Bại vào mắt. Giống như là ra tay dạy dỗ Kí An làm dơ tay nàng. “Mẫu thân.” Kí An cố ý lộ ra bộ dạng đáng thương vô cùng nhìn Đông Phương Bất Bại. “Nàng ta có làm An nhi bị thương không?” Đông Phương Bất Bại kiểm tra Kí An từ đầu đến chân một lần, sau khi xác định không có chút vết thương nào mới an lòng. “Mẫu thân, nàng biết võ công.” Kí An lấy lòng nói: “Bất quá con biết, lấy võ công của mẫu thân, trong vòng mười chiêu sẽ lấy tính mạng của nàng.” Lấy tính tình của Tiết phúc tấn vừa nghe được, tất nhiên là sắc mặt lạnh xuống. Nàng tập võ từ nhỏ, võ công cũng không kém, nàng thật muốn nhìn thấy nữ nhân này làm sao trong vòng mười chiêu lấy tính mạng của nàng. quả nhiên như Kí An dự liệu, Tiết phúc tấn ra tay với Đông Phương Bất Bại. Kí An là cố ý khơi mào chiến hoả, nếu chính mình không tiện ra tay, vậy để cho mẫu thân đến dạy dỗ nữ nhân này một chút. Đông Phương Bất Bại đã sớm đoán được trong đầu Kí An nghĩ cái gì, chỉ là vì sủng hắn mà không nói ra thôi. Đông Phương Bất Bại cũng không ra tay, chỉ là thoải mái né tránh giống như đùa giỡn nàng vậy. Trong lòng Kí An âm thầm tự than thở, hắn phải đến năm nào tháng nào mới có thể luyện được khinh công đến cảnh giới của Đông Phương Bất Bại? Tiết phúc tấn thấy đánh không lại Đông Phương Bất Bại thế nhưng lại dùng ám khí. Ám khí này đối với người khác có lẽ còn dùng được, nhưng Đông Phương Bất Bại người ta đã chơi ám khí sớm hơn nàng rất nhiều năm. Tú hoa châm bay ra, tất cả ám khí đều rơi xuống đất. Sau đó đánh ra một chưởng, làm Tiết phúc tấn bay ra ngoài. nhưng vì không nghĩ muốn lấy mạng của nàng nên chỉ dùng 3 tần công lực. Kí An nhìn thời cơ cũng đã đến nên lén lút ăn vào “Cách hồn đan” lấy từ chỗ Bình Nhất Chỉ. Hắn đã sớm giải thích công dụng của thuốc này với Đông Phương Bất Bại, chẳng qua chỉ là hôn mê một thời gian, lại làm cho người ta không tra ra được nguyên nhân bệnh. Nhưng dường như trời cao không muốn Kí An thuận lợi hoàn thành kế hoạch, người định không bằng trời định a! Ngay tại lúc dược hiệu phác tác, một khắc trước khi ngã xuống, tiểu Huyền tử nguyên bản đứng một bên đột nhiên ống tay áo chợt loé sáng, trong lòng Kí An sợ hãi, nhưng lại vô lực tránh thoát. vì thế, một đao nguyên bản đâm trúng thái tử lại hoa hoa lệ lệ đâm vào ngực phải Kí An, nhất thời máu tươi trào ra. Mà vào lúc này, bởi vì Tiết phúc tấn náo loạn, mọi người vội vàng chạy tới cũng bị trường hợp này làm giật mình. Trước khi Kí An ngủ say mơ mơ hồ hồ nghe được có người hô to: “Dương Kí An vì cứu thái tử, đã xả thân chắn đao!” Kí An thật là khóc không ra nước mắt, hắn khi nào lại muốn vì thái tử chắn đao a! Chỉ là không biết Đông Phương Bất Bại có vì hắn làm ra chuyện gì không thể vãn hồi hay không, đừng giết tiểu Huyền tử kia a. Ý nghĩ cuối cùng của Kí An chính là lo lắng thái giám tiểu Huyền tử đâm hắn một dao kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]