Tô Dật Dương xác thực trở về Chính Nghĩa sơn trang, hắn không biết trừ bỏ nơi này còn có thể đi đâu.
Trà trong chén đã lạnh, chính như tâm của Tô Dật Dương lúc này.
Chỉ mong người nọ ít nhất có thể nhớ về hắn một chút, xem như là đáp lại.
Ngày mai chính là Võ lâm đại hội mỗi năm một lần, Tô Dật Dương ôm tin tưởng tất thắng. Nếu không thể có được tình yêu, ít nhất phải đoạt được địa vị, đây là tín điều của Tô Dật Dương.
Ngày hôm sau, trời đã sáng choang, trên lôi đài của Chính Nghĩa sơn trang đứng đầy anh hùng cao thủ, đều tự cầm vũ khí, cùng đợi Tô Dật Dương tuyên bố bắt đầu.
Tô Dật Dương mặt không đổi sắc nhìn các lộ hào kiệt dưới đài, hắn biết mỗi người ở đây đều muốn đem hắn kéo xuống lôi đài, bất quá cũng không sao, hắn tựa hồ đã lâu không được hoạt động gân cốt.
Nhìn bọn người trước mặt vì vị trí này mà chém giết lẫn nhau, khóe môi Tô Dật Dương khẽ nhếch, cười đến tàn nhẫn.
Hắn vốn đã không phải chính nghĩa nhân sĩ đường đường chính chính, hắn giết người vô số, cũng đã lâu không ngửi được loại hương vị huyết tinh này. Từ khi cùng Cơ Linh nhận thức, hắn đã không còn làm những chuyện thương thiên hại lý, lúc này ác ma trong lòng lại đang rục rịch.
Những người trước kia bắt tay làm bạn, nay cũng là chiêu chiêu tìm điểm trí mạng của đối phương. Động tác càng ngoan lệ, Tô Dật Dương xem càng vui vẻ.
Rốt cục còn lại người cuối cùng, Tô Dật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-lanh-mac-giao-chu-cung-2b-dai-hiep/1359777/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.