Chương trước
Chương sau
Tô Dật Dương xác thực trở về Chính Nghĩa sơn trang, hắn không biết trừ bỏ nơi này còn có thể đi đâu.
Trà trong chén đã lạnh, chính như tâm của Tô Dật Dương lúc này.
Chỉ mong người nọ ít nhất có thể nhớ về hắn một chút, xem như là đáp lại.
Ngày mai chính là Võ lâm đại hội mỗi năm một lần, Tô Dật Dương ôm tin tưởng tất thắng. Nếu không thể có được tình yêu, ít nhất phải đoạt được địa vị, đây là tín điều của Tô Dật Dương.
Ngày hôm sau, trời đã sáng choang, trên lôi đài của Chính Nghĩa sơn trang đứng đầy anh hùng cao thủ, đều tự cầm vũ khí, cùng đợi Tô Dật Dương tuyên bố bắt đầu.
Tô Dật Dương mặt không đổi sắc nhìn các lộ hào kiệt dưới đài, hắn biết mỗi người ở đây đều muốn đem hắn kéo xuống lôi đài, bất quá cũng không sao, hắn tựa hồ đã lâu không được hoạt động gân cốt.
Nhìn bọn người trước mặt vì vị trí này mà chém giết lẫn nhau, khóe môi Tô Dật Dương khẽ nhếch, cười đến tàn nhẫn.
Hắn vốn đã không phải chính nghĩa nhân sĩ đường đường chính chính, hắn giết người vô số, cũng đã lâu không ngửi được loại hương vị huyết tinh này. Từ khi cùng Cơ Linh nhận thức, hắn đã không còn làm những chuyện thương thiên hại lý, lúc này ác ma trong lòng lại đang rục rịch.
Những người trước kia bắt tay làm bạn, nay cũng là chiêu chiêu tìm điểm trí mạng của đối phương. Động tác càng ngoan lệ, Tô Dật Dương xem càng vui vẻ.
Rốt cục còn lại người cuối cùng, Tô Dật Dương biết hắn, là kẻ luôn nói đến nhân nghĩa giang hồ, Khoái Đao – Hồ Tam Tỉnh. Đao của hắn chém sắt như chém bùn, nhưng đao pháp cũng không cồng kềnh như những người khác, đao kia vung lên nhẹ tựa kiếm, đây cũng điểm khó thắng nhất.
Hồ Tam Tỉnh thấy không ai dám tiến lên, ha ha cười hai tiếng, đao chỉ thẳng vào Tô Dật Dương ngồi trên ngôi cao Minh chủ.
“Tô minh chủ, đứng dậy đi. Minh chủ vị này ngồi lâu rồi cũng phải đưa cho người khác.” Hồ Tam Tỉnh kiêu ngạo đến cực điểm, bất quá dưới đài cũng là đại khoái nhân tâm.
Không có biện pháp, Tô Dật Dương mất tích đã làm mất dân tâm, hơn nữa lại không hề hỏi đến việc giang hồ, khiến mỗi một người từng ngưỡng mộ hắn đều đã lãnh tâm.
Tô Dật Dương chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, lúc đang muốn đứng dậy, một bóng người phi thân từ dưới lôi đài lên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Người nọ một thân thanh sam, không giống nhân sĩ giang hồ, mang theo một cỗ khí tức nho nhã, trong tay cầm một thanh chiết phiến, đứng ở giữa lôi đài. Nhìn người nọ đột nhiên xuất hiện, đồng tử Tô Dật Dương chợt co rút.
“Ngươi tiểu bạch kiểm này, nhìn yếu đuối như vậy, cũng dám đi lên.” Hồ Tam Tỉnh thấy có người giành phần mình, nhất thời có chút bất duyệt.
“Lôi đài này, mỗi người đều có quyền đi lên, hơn nữa ta yếu đuối hay không, lát nữa tỷ thí sẽ biết.” Cơ Linh nói xong, ánh mắt liền dời về phía Tô Dật Dương.
Không biết vì cái gì Tô Dật Dương từ trong ánh mắt Cơ Linh nhìn ra ba chữ ‘Tin tưởng ta’.
Cơ Linh vì sao cần hắn tin tưởng, nhưng phải tin tưởng cái gì.
Tô Dật Dương biết chiết phiến kia của Cơ Linh rất lợi hại, nhưng đối phương dùng là trường đao, căn bản không thể tiếp cận, sao có thể sử dụng mê dược.
Không biết vì cái gì Tô Dật Dương trong lòng vốn không hề sợ hãi, bởi vì Cơ Linh đột nhiên xuất hiện lại dậy nên ba đào hải lãng.
“Thỉnh chỉ giáo.” Cơ Linh chậm rãi loan hạ thắt lưng, chiết phiến đột nhiên hướng đầu gối đối phương đánh tới.
Hồ Tam Tỉnh phản ứng nhạy bén, lập tức đón lấy, cười nói:“Ngươi tiểu oa nhi này, nhưng lại làm loại việc nham hiểu bực này.”
Cơ Linh cười khẽ, chấp khởi chiết phiến, từng bước ép sát Hồ Tam Tỉnh.
Hồ Tam Tỉnh cảm thấy như đang cùng tiểu hài tử chơi đùa, cũng không sử dụng lực, chờ đối phương mệt mỏi, sau đó thoải mái thắng lợi. Bằng không dù thắng cũng không đẹp.
Cơ Linh đột nhiên phi thân, đem chiết phiến triển khai, hoa văn bên trong chiếu vào mắt Hồ Tam Tỉnh.
Không biết vì cái gì, đóa hoa đó lại vây quanh trong đầu Hồ Tam Tỉnh, khiến hắn say mê. Giây lát, đóa hoa này lại biến thành ngân châm, đánh thẳng về phía hắn, Hồ Tam Tỉnh trốn tránh không kịp, bị một châm này đâm vào mắt.
Hồ Tam Tỉnh đau đớn ngã xuống đất oa oa thẳng kêu, mọi người thấy mà có chút sợ hãi. Ở trong mắt bọn họ, rõ ràng là Hồ Tam Tỉnh chiếm thượng phong, nhưng Hồ Tam Tỉnh này lại đột nhiên như bị cái gì đánh vào mà ngã xuống.
Chỉ thấy Hồ Tam Tỉnh ôm mắt, hướng tới bên lôi đài mà đi, cồng kềnh ngã xuống.
Không chạm đến người, lại đả thương người, công phu này mọi người đều lần đầu tiên thấy, tất cả bắt đầu nghị luận.
Cơ Linh nhìn Hồ Tam Tỉnh ngã xuống lôi đài, khoanh tay mà đứng, một bàn tay triển khai chiết phiến, nhẹ nhàng nhếch miệng.
Có người nhìn thấy hoa văn trên quạt, khắc họa lạc hoa, thiết phiến, đây rõ ràng là thứ chỉ có một người sở hữu.
“Là Vong Ưu cốc, là thần y Vong Ưu cốc Cơ Linh hạ sơn.”
Mọi người lâm vào trong tiếng nghị luận, không biết là ai đột nhiên hô:“Cơ thần y, thay bọn ta đánh bại Minh chủ.”
“Đúng vậy, Cơ thần y, ngươi nhất định có thể đảm nhiệm.”
Đột nhiên người dưới đài tập thể hô to tên Cơ Linh, nhưng người trên đài cũng không kiêu ngạo tự mãn, mà quay lại nhìn Tô Dật Dương vẻ mặt xấu hổ.
Lại bị thấy bộ dáng lúng túng, Tô Dật Dương trong lòng nghĩ, bất giác cúi đầu. Ở trước mặt Cơ Linh, hắn luôn trở nên rất dịu ngoan.
Cơ Linh nhìn Tô Dật Dương cúi đầu, cười càng vui vẻ, chậm rãi nói:“Thực xin lỗi, ta không có khả năng thỏa mãn yêu cầu của các ngươi.”
Dưới đài đều đang hỏi vì sao.
“Bởi vì Tô Dật Dương trước mặt các ngươi…… là người ta yêu nhất.”
Tô Dật Dương ngẩng đầu, nhìn Cơ Linh đang cười xán lạn mà hoài nghi bản thân nghe lầm.
Bất quá từ trong mắt Cơ Linh, hắn tựa hồ nhìn ra điều gì đó.
Ngươi nguyện ý cùng ta đi hết quãng nhân sinh còn lại sao?
Ta nguyện ý.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.