Chương trước
Chương sau
Đoàn người Đỗ Nguyệt Nương một đường vọt tới cổ miếu đã hẹn trước ở ngoại thành, lại phát hiện Cơ Linh cùng Tô Dật Dương vốn đã đi sớm hơn bọn họ cũng không có ở đây.
“Đại gia hắn a, tiểu tử này khẳng định dùng việc công làm việc tư.” Đỗ Nguyệt Nương căm giận nói.
“Đêm nay chúng ta cứ ở trong này nghỉ tạm đi.” Tần Ngọc cũng biết rõ đức hạnh cùa sư phụ nhà nàng ra sao, khẳng định sẽ khi dễ chết Tô Dật Dương.
“Chúng ta không đi tìm sao?” Dương Liễn vừa hỏi xong, đã bị hai nữ nhân trái phải trừng mắt, Dương Liễn lại vẫn không hiểu ra sao.
++++++++++++++++++++++++
Ngoại thành, trong sơn động huyền nham, Cơ Linh chậm rãi đem Tô Dật Dương lẫn chăn trong lòng đặt xuống, vừa muốn áp lên đã bị Tô Dật Dương gương mặt ửng hồng đẩy ra.
Cơ Linh có chút bất mãn nhìn Tô Dật Dương.
“Ngươi xác định hiện tại ngươi hy vọng người dưới thân là ta sao?”
Cơ Linh nghe thế, như nghĩ đến cái gì, mỉm cười nói:“Chúng ta đã bái đường thành thân, ngươi chính là tân nương tử của ta, ngươi nói còn ai vào đây.”
Tô Dật Dương vẫn bán tín bán nghi, Cơ Linh bị ánh mắt ướt át của Tô Dật Dương nhìn đến có chút chịu không nổi, liền bắt đầu cởi bỏ y phục đối phương.
“Cơ Linh, ta nghĩ ngươi biết, ta là một nam nhân, cũng không muốn khuất phục dưới thân bất kỳ ai.” Cơ Linh nghe được lời Tô Dật Dương, tay tạm dừng một lát.
“Vậy ngươi cho rằng ta có thể tùy tiện như vậy với bất kỳ ai?” Thanh âm Cơ Linh có chút lạnh lùng, Tô Dật Dương biết y nhất định là sinh khí.
“Ta chỉ muốn nói, ngươi ở trong lòng ta rất đặc biệt, hiểu chưa?” Tô Dật Dương bức thiết hy vọng Cơ Linh có đủ khả năng lý giải.
Nói đến chuyện này, Cơ Linh cũng không phải ngốc tử, cúi đầu nói câu ta cũng vậy, liền tiếp tục động tác.
Tô Dật Dương sau khi nghe xong những lời này nhất thời không có phản ứng, Cơ Linh nói ta cũng vậy…….nghĩa là……
“Nhưng vì sao ngươi lại đối với ta lãnh đạm như vậy.” Tô Dật Dương từ sau khi hai người lạnh nhạt với nhau vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.
“Nếu không cần, ta làm gì phải lãnh đạm với ngươi.” Cơ Linh vùi đầu ở trức ngực Tô Dật Dương, hơi thở kia khiến Tô Dật Dương có chút run rẩy.
“Ta nghĩ ngươi hiểu được, ta nói là thích…… Ân……” Tô Dật Dương không nghĩ tới Cơ Linh chỉ khuếch trương qua loa đã tiến vào, chỉ nói được một nửa.
“Ta biết.” Cơ Linh dừng lại một chút, sau đó dùng thân thể để biểu đạt sự đáp lại của y.
“Ta thích ngươi.” Cơ Linh bị Tô Dật Dương ôm chặt, có chút không thể động đậy, bất quá y cũng rất vui vẻ.
“Ta biết.”
“Ta…… thích…… ngươi.”
“Ân.”
Tô Dật Dương vẫn không ngừng nói thích y, Cơ Linh rốt cục chiếm được đáp án muốn nghe. Nhưng đột nhiên y không muốn tìm bọn Bao đại hiệp nữa, có lẽ hai người cứ như vậy mà sống trong Vong Ưu cốc cũng không tệ.
Ngày hôm sau, nhìn xong Tô Dật Dương chân nhuyễn lưng đau, Cơ Linh lại mặt mày hớn hở, Dương Liễn liền hiểu được hắn thất tình rồi.
“Ta quyết định, đếm xem thử Đào hoa lâm ở Thành Tây, nếu không tìm được bọn Bao đại hiệp, chúng ta sẽ trở lại Chính Nghĩa sơn trang.”
Tô Dật Dương có chút bất khả tư nghị nhìn về phía Cơ Linh, tuy nói không biết Cơ Linh vì sao phải đi tìm bọn Bao đại hiệp, nhưng hắn biết Cơ Linh có lý do rất trọng yếu, nhưng y lại thay đổi chủ ý, Tô Dật Dương có chút nắm bắt không kịp.
Lần này cũng gấp gáp hành tẩu, nhưng Tô Dật Dương lại được an trí trên nhuyễn *** trong mã xa, Tần Ngọc cũng ngồi ở một bên, có chút trêu cợt mà nhìn hắn.
“Tiểu nữ tử thực vinh hạnh, được ngồi cạnh Tô đại ca a.” Tô Dật Dương lập tức hiểu ra ý câu nói này, xuyên qua màn xe có thể thấy được Đỗ Nguyệt Nương đang giá mã xa vui vẻ quay đầu nhìn hắn.
“Cẩn thận thân thể kẻo cảm lạnh a, Tô minh chủ.”
Tô Dật Dương nhìn nhìn Tần Ngọc trong xe cùng Đỗ Nguyệt Nương ngồi ở bên ngoài, cảm thán Thật sự là người hợp theo loại a.
“Cơ Linh.” Cơ Linh nghe được thân ái nhà mình gọi y, nhanh chóng giục ngựa lại.
“Làm sao vậy, nhuyễn *** không thoải mái sao?” Cơ Linh hoàn toàn không thấy vẻ mặt xanh mét của Tô Dật Dương.
“Ta muốn cưỡi ngựa.” Tô Dật Dương phỏng chừng đã quên lần trước sau khi làm cái kia mà cưỡi ngựa là thảm thương như thế nào.
Bất quá Cơ Linh lại cười đến vui vẻ, tay hướng Tô Dật Dương duỗi ra.
“Sao vậy?” Tô Dật Dương tức giận đẩy tay Cơ Linh ra.
“Ngồi ở nơi này của ta.” Cơ Linh ý vị sâu xa.
“Yên ngựa kia nhỏ như vậy, ngươi bảo ta ngồi nơi nào?” Tô Dật Dương phiên cái xem thường.
“Nơi cực nóng a.” Cơ Linh cười đến tà ác.
Đỗ Nguyệt Nương cũng vui vui vẻ vẻ:“Hai người bên gối các ngươi thực tỏ vẻ quá rõ ràng, a ha ha ha.”
Quả nhiên, Tô Dật Dương đem màn thả xuống, chọn cách ngăn lại vẻ mặt đáng khinh của Cơ Linh.
Trong mắt Tần Ngọc vẫn mang tiếu ý nhìn Tô Dật Dương, Tô Dật Dương biết nữ oa này chỉ đang cố tình làm ra vẻ mặt thuần khiết, nội tâm so với bất kỳ ai khác đều đáng khinh hơn, vô cảm nói:“Nhìn cái thí.”
“Là nhìn ngươi a.”
Phốc, Tô Dật Dương một ngụm hộc máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.