Kì Sam bỗng nhiên cảm thấy, từ trước đến nay mình kiên trì tới ngọn núi hoang vu kia một thời gian dài như vậy, có lẽ là vì chờ đợi người này xuất hiện mà thôi…
—
Đó là lần đầu tiên bọn họ mặt đối mặt, bàn về vấn đề chính.
” Đông Phương Bất Bại ta nửa đời tầm thường, từ một kẻ thấp kém với hai bàn tay trắng cho đến khi công thành danh toại, bước lên trên thần giáo, đứng đầu võ lâm, sau đó tọa xem thân tín làm phản,rồi lưu lạc sang thế giới khác…”
Trong bóng đêm, Đông Phương một thân hồng y,thanh nhã, duyên dáng , ánh trăng bạc len lỏi bao phủ quanh người hắn, tựa hồng mai kiêu ngạo giữa trời tuyết,vô cùng trong trẻo nhưng cũng lại lạnh lùng ngạo tuyệt.
Kì Sam dựa vào ban công cạnh cửa sổ thủy tinh, bị người đứng trước mắt mê hoặc.
“Nực cười ở chỗ ta vẫn không phân biệt được rõ ràng , đến tột cùng sự tồn tại của chính mình là gì trong con mắt người đời. Là chân thực, hay vẫn chỉ là hư ảo trong tiểu thuyết xưa cũ. Ngươi nói cho ta biết, ai mới thực sự là Đông Phương Bất Bại? Cả đời này, ta vì cái gì mà tồn tại ở trên đời ? Chẳng lẽ cuộc sống của ta, thân hữu lẫn kẻ thù của ta, rồi danh lợi quyền thế, thậm chí hỉ nộ ái ố….Đều chỉ vì tạo nên giá trị cho một quyển sách hay sao?”
Đông Phương hoang mang, điều đó Kì Sam hoàn toàn có thể lý giải. Có đôi khi ở nhà hắn không thấy mạt đỏ tươi tiên diễm đến lóa mắt kia, lại tự dưng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-hien-dai-giao-chu-that-chi-dong-ngung/1288631/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.