Edit: Tiểu Dạ
Beta: Khởi Vũ
—-
Hóa ra, nam nhân đối với nam nhân cũng có thể nảy sinh một lọai tình cảm thương tiếc từ tận đáy lòng Cho dù đối phương không hề yếu đuối, cũng chẳng hề đáng thương.
—-
Đầu hạ, trong nhà Kì Sam bắt đầu một thời kỳ tăm tối – Thịt Viên tới mùa rụng lông. Từng chùm lông trắng như tuyết lay động lòng người ấy “nhẹ nhàng” trải rộng khắp các góc phòng.
Có đợt, ngày nào Kì Sam về nhà cũng thấy Đông Phương cầm máy hút bụi hút từng ngóc ngách một “tuyết” của Thịt Viên, bị hắn trêu chọc là người khiết phích. Với lại, cũng do hắn không chịu nổi cô đơn,suốt ngày loanh quoanh ở trong nhà, chỉ biết “dùng” bộ lông của Thịt Viên cho đỡ chán.
Kì Sam bất đắc dĩ nhìn một người một mèo lăn qua lăn lại, vừa buồn cười, cũng vừa phát giác ra người này vốn lạnh lùng, từ khi ở đây, càng ngày càng ra dáng một “người vợ”.
( Tiểu Vũ: “Gia” ngoài chỉ nhà ở, ý cùng 1 nhà, cũng có ý chỉ vợ hoặc chồng => chả biết dịch tnao` nữa (_ ______!)
Tiểu Dạ: để cô vợ đê =)))
Chỉ khổ ở chỗ, hai chân Đông Phương vốn đã bị thương giờ lại sưng lên.
Ngày đó ở siêu thị, Đông Phương nói đau chân cũng không phải thuận miệng bịa chuyện. Khi thay quần áo ra ngoài, đương nhiên không thể đi hài như trước được. Kì Sam tìm mua một đôi giày vải cho hắn xỏ vào, ai dè chân hắn lớn hơn giày vải một chút. Bởi thế gót chân lẫn ngón chân ma sát nhiều dẫn đến trầy da, tất thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-hien-dai-giao-chu-that-chi-dong-ngung/1288630/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.