Tập võ cứ như vậy được khoảng hai tháng thì, Đông Phương Bất Bại bắt đầu chỉ kiếm pháp cho Dương Liên Đình. Chỉ là lúc này thân thể y bắt đầu nặng nề, không tiện hành động, không thể tự mình làm mẫu, nên đành mỗi động tác đều miêu tả bằng miệng hoặc động tác tay cho Dương Liên Đình.
Cũng may Dương Liên Đình thông minh hơn người, chỉ cần y nói một lần đã hiểu được ngay.
Đông Phương Bất Bại kinh ngạc trước 『 thiên phú 』 tập võ của hắn, tiếc hận nói: “Nếu năm ấy Dương đại ca đến cầu ta, để ta nhận ngươi làm đệ tử, thì hiện tại võ công của Liên đệ nhất định đã gần như đứng đầu thiên hạ, nói không chừng kể cả lão lừa trọcThiếu Lâm Tự Phương Chứng đại sư cũng không so nổi với ngươi.”
Dương Liên Đình nghe vậy, chạy đến cười nói: “Ngươi gọi ông ấy là Dương『 đại ca 』 a?”
“Đó chẳng phải là…”
Đông Phương Bất Bại đột nhiên hiểu ra, xấu hổ đỏ mặt.
Dương Liên Đình dịu dàng cười, nói: “Còn không đổi gọi cha? Nếu cha ta trên trời nghe thấy, nhất định rất vui vì biết ta lấy vợ.”
Đông Phương Bất Bại e thẹn cười.
Dương Liên Đình ôm y vào lòng, nhẹ nhàng lay lay, cười ha ha nói: “Lão bà ngoan, may mà lúc đó ngươi không nhận ta làm đệ tử, không thì chúng ta đâu có hôm nay? Nói không chừng khi đó ngươi còn cảm thấy ta ngu, sớm một kiếm giết ta, khỏi ra ngoài làm ngươi mất mặt. Cũng có thể sau này võ công ta còn cao hơn ngươi, một cước đạp ngươi xuống, tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-chi-lien-ai-dong-phuong/1348202/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.