Lần này thực sự khiến Dương Liên Đình lặng cả người.
Không phải hắn không muốn luyện võ, mà thực ra là… Là nhân loại tinh thần thể cao cấp, nhục thể cường đại đối với hắn không có ý nghĩa gì, bởi vì tinh thần thể hắn mạnh hơn nhục thể vô số lần.
Cái này giống như so sánh người một tay cầm đao kiếm một tay cầm đại bác, ai lại nghĩ muốn dùng đao kiếm đâu. Nếu thật sự có chuyện phát sinh, lấy năng lực của hắn cũng đủ giải quyết, thậm chí nếu toàn bộ sức mạnh của hắn bộc phát thì hoàn toàn có khả năng phá húy thăng bằng của thế giới này.
Bất quá nhìn ánh mắt “long lanh lấp lánh trông mong” của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình không thốt ra nổi lời cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp: “Được a. Có thiên hạ đệ nhất cao thủ ngươi ở đây, nhất định có thể dạy ta thành thiên hạ đệ nhị cao thủ.”
Đông Phương Bất Bại phì cười, liếc hắn một cái, khẽ cưới nói: “Ta cũng không muốn ngươi đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đâu.”
Dương Liên Đình nhớ đến câu đầu tiên trong Quỳ Hoa Bảo Điển là: muốn luyện thần công, trước phải tự cung. Thế là lạnh cả người, da gà da vịt rụng lả tả.
Đông Phương Bất Bại thấy sắc mặt hắn, lại càng không ngừng cười được.
Dương Liên Đình ôm y thật chặt, cảm nhận được y vui vẻ sảng khoái, trong lòng cũng dâng lên một cỗ cảm xúc ấm nóng ngọt ngào tên là 『 hạnh phúc 』.
Đây là thứ hắn ở thế giới tương lai kia biết bao nhiêu năm cũng chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-dong-nhan-chi-lien-ai-dong-phuong/1348201/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.