Tề Bạch đang mơ mơ màng màng, đột nhiên bị dựng lên, bị dọa sợ giãy dụa nửa ngày mới tỉnh lại.
Nghiêng đầu nhìn giáo chủ đại nhân diện mục thâm trầm, khóc không ra nước mắt nói “ngươi phát thần kinh cái gì a!”
Giáo chủ đại nhân trầm mặc, hồi lâu đem Tề Bạch hướng mép giường ném một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người nằm xuống.
“……” Tề Bạch nhìn bóng lưng hơi có vẻ cứng nhắc của giáo chủ đại nhân…… ảo não, tâm nói chẳng nhẽ mình đi thanh lâu đối với Đông Phương đả kích lớn như vậy? nhưng thật sự hắn chỉ muốn đi nhìn xem thôi mà…… hơn nữa…… Tề Bạch ngửa mặt suy nghĩ một chút, tâm nói cũng không biết là hắn đi thanh lâu không người hay là ngày ngày nhìn giáo chủ đại nhân xinh đẹp quá rồi, hắn thế nào ở thanh lâu đi dạo một vòng đều cảm thấy không đẹp mắt…… bây giờ suy nghĩ một chút, Tiểu Ngọc đó cũng đem tay mình đặt vào ngực nàng, thế nào một xíu tà niệm cũng không dậy nổi…… Tề Bạch vừa nghĩ vừa đồng tình liếc nhìn tiểu Tề Bạch núp ở trong bóng đêm nhìn không rõ, tâm nói quả nhiên là lao động cường độ quá lớn đi……
Mặc quần xong, Tề Bạch lại có điểm không ngủ được.
Thật ra thì hôm nay Tề Bạch ở thanh lâu bị Đông Phương Bất Bại bắt được, hắn thật ra không có bao nhiêu đau lòng, ngược lại còn có cảm giác ủy khuất.
Vốn là, hắn một xíu ý niệm cũng không có, lại còn có hai thị vệ một mực đi theo. Chẳng qua là tò mò đi xem một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tong-quan/1517603/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.