Đối với vấn đề của Tề Bạch, Đông Phương Bất Bại chỉ thản nhiên nói “Hướng Vấn Thiên còn không có tư cách thỏa hiệp cùng bổn tọa.” Không nói đến y đã phái bốn thị vệ bên người Tề Bạch đảm bảo sẽ không để xảy ra chuyện gì đến mức không thể vãn hồi, cho dù sự tình thực nghiêm trọng, nếu y ngay cả thứ mình muốn cũng không bảo vệ được, y còn là Đông Phương Bất Bại sao? 
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tề Bạch, lại hỏi “còn ngươi, có muốn cái gì không?” cái này y vốn không cần hỏi, cũng như y cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ hỏi qua Dương Liên Đình. Y chính là cảm thấy nên cấp cho, giống như một cuộc giao dịch, ta cho ngươi cái ngươi cảm thấy đáng giá, ngươi cho ta cái ta cần. Y vốn cũng không định hỏi Tề Bạch, y thậm chí đã chuẩn bị thứ thích hợp cấp cho Tề Bạch. 
Nhưng vừa rồi y lại có loại dự cảm, Tề Bạch dường như còn quan trọng với y hơn cả tưởng tượng. Liền tỷ như thực tùy ý cùng Tề Bạch nói chuyện phiếm, tỷ như ngủ cùng một giường, tỷ như muốn thuộc hạ nhận thức Tề Bạch, tỷ như bọn họ trong lúc làm chuyện đó, không giống như một loại nhu cầu, trước khi y kịp nhận ra thì đã trầm mê trong đó, hơn nữa còn không muốn thoát ra. Mà về phương diện khác, lai lịch của Tề Bạch, những hành động kỳ lạ cùng kháng cự đối với y đều làm cho y tâm sinh mê hoặc, lại âm thầm cảnh giác. Dù sao nam nhân yêu nhau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tong-quan/1517582/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.