Biểu tình của Đông Phương Bất Bại đã không còn thịnh nộ, chỉ là lạnh như băng nhìn Lâm Bình Chi. “Hiện giờ kiếm phổ ở đâu?”
Thần sắc của Lâm Bình Chi có chút thất lạc, vừa rồi nghe thấy lời nói của Dương Liên và đối thoại của hai người, Lâm Bình Chi không khỏi cảm thấy cái loại không khí ấm áp nhu hòa giữa hai người thật giống như khi gã còn ở chung với người nhà. Vì vậy không khỏi ước ao và hoài niệm.
Chóp mũi và khóe mắt dâng lên một chút khổ sở chua xót, Lâm Bình Chi hít sâu cởi áo khoác ra để lộ tấm cà sa được may bên trong áo, gã trực tiếp giật ra ném tới. “Cầm đi! Kiếm phổ này đã vô dụng với ta. Đông Phương giáo chủ, giết ta đi! Ta đã báo thù diệt môn, trên đời này đã không còn việc gì khiến ta lưu luyến nữa.”
Đông Phương Bất Bại nhặt lấy mảnh cà sa trên mặt đất, giơ tay phải về phía Lâm Bình Chi. “Ngươi biết bí mật của ta, đã định không thể sống tiếp.”
“Không, tiểu Lâm, không…” Nhạc Linh San đã bị điểm huyệt chỉ có thể nằm yên giương mắt nhìn Lâm Bình Chi.
“Ta đã mệt rồi, ta thật sự rất nhớ phụ mẫu! Đông Phương giáo chủ… ngươi thật sự rất may mắn…” Lâm Bình Chi nằm trên mặt đất, sau khi nói xong lời cuối cùng liền bình thản chờ đợi Đông Phương Bất Bại kết liễu, thủy chung cũng không nói một lời nào với Nhạc Linh San. Từ đầu đến cuối, đối với Nhạc Linh San gã chỉ là lừa dối và lợi dụng, mỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tai-the-tinh-nhan/2922743/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.