Nghe được thanh âm của Đông Phương Bất Bại trở nên ảm đạm, trong lòng Dương Liên không khỏi căng thẳng nắm lấy tay đối phương. “Đông Phương…”
Đông Phương Bất Bại cũng khẽ siết chặt bàn tay của Dương Liên lại, mỉm cười nói. “Xem ra Nhạc Bất Quần này chính là không thể lưu lại, hơn nữa võ công mà gã luyện rốt cuộc là Quỳ Hoa bảo điển hay là bí tịch gì khác? Tại sao lại giống nhau đến vậy? “
“Ừ…” Dương Liên gật đầu, bỗng dưng lại thấy Đông Phương Bất Bại nhìn về một hướng, nhất thời cũng dõi mắt nhìn theo, hỏi. “Làm sao vậy?”
“Phía trước có tiếng đánh nhau.”
“Tiếng đánh nhau? Chúng ta đi xem một chút.” Dương Liên hiếu kỳ nhìn về phía bên kia.
Đông Phương Bất Bại nắm lấy tay Dương Liên tung người một cái, rất nhanh đã tiếp cận nơi có tranh đấu, hai người cũng ngồi trên một chạc cây to trong góc khuất lặng lẽ quan sát.
“Đó là Nhạc Linh San… như vậy nam nhân kia hẳn là Lâm Bình Chi rồi!” Hóa ra có một người lùn bị tật một bên chân đang đánh nhau với người thanh niên tuấn lãng, người vừa lùn vừa tàn tật kia hẳn là Dư Thương Hải1, còn thanh niên anh tuấn chính là Lâm Bình Chi.
“Quỳ hoa bảo điển… võ công của thanh niên kia rất giống Quỳ Hoa bảo điển.” Nhìn hai người đánh nhau một chút, Đông Phương Bất Bại hơi trợn to mắt, kinh ngạc nói.
Chỉ thấy Lâm Bình Chi rất nhanh chóng đã đá Dư Thương Hải sang một bên, lúc này từ trong sạp trà gần đó lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-tai-the-tinh-nhan/2922741/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.