“Ta muốn gặp giáo chủ.” Thấy sự tình đã bắt đầu phát triển theo chiều hướng không thể vãn hồi, Dương Liên Đình âm hiểm lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vân.
“Việc này giáo chủ không cần phải nhúng tay, giao thẳng cho Từ Hình Đường là xong.” Tang Tam Nương cất cuốn vở đi, mỉm cười sáng lạn, “Dương tổng quản lén dùng binh khí gây sự lại biển thủ ngân quỹ của giáo chúng, dù giáo chủ có đến, cũng không thể thiên vị được.”
“Dẫn đi.” Thượng Quan Vân trưng ra bộ mặt vô cảm, nhanh như chớp điểm vài đại huyệt của Dương Liên Đình, đẩy ra cho thuộc hạ, nhíu mày liếc Tô Diễm một cái, “Đi băng bó trước đi.”
Tô Diễm nhìn vết thương trên tay, cũng nhíu mày, nếu bị giáo chủ đại nhân biết được, còn không biết sẽ trừng trị anh thế nào đây.
Khi giáo chủ đại nhân về phòng, Tô Diễm đã ngồi chờ sẵn, một bàn đồ ăn ưa thích thơm ngon nhìn đến là mê người.
Thấy mái tóc còn mang chút hơi nước của anh, giáo chủ đại nhân vuốt lên, dùng nội lực hong khô, thản nhiên hỏi: “Sao lại tắm sớm thế?”
“Mới rồi động thủ một chút, người hơi bẩn nên tiện thể đi tắm luôn.” Tô Diễm thản nhiên đáp, kéo giáo chủ đại nhân ngồi lên ghế, bắt đầu gắp đồ ăn cho y.
Giáo chủ đại nhân có chút hồ nghi nhìn Tô Diễm một lát, trầm mặt hồi lâu mới hỏi: “Sáng nay ngươi động thủ với Dương Liên Đình?”
Tô Diễm không để tâm gật gật đầu, chuyên tâm múc canh cho giáo chủ đại nhân.
“Người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834731/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.