Để có thể sớm ngày thu hồi lại quyền lợi vốn có, Dương Liên Đình ăn xong liền vội vàng rời đi, Tô Diễm nhìn theo sau lưng gã, hơi cau mày, không biết những việc anh đã làm được trước kia bị tên này phá đến đâu rồi. Nhưng không sao, gã phá, cũng không phá được mấy ngày.
Giáo chủ đại nhân đang thêu trong phòng, thêu thêu một hồi lại nhớ đến mâm cơm trưa nay, đó rõ ràng là những món y thích, rõ ràng đều là… Giáo chủ đại nhân phiền muộn ném tấm vải mới thêu được một nửa lên giường, cau mày đi ra ngoài.
Trong viện đều là dấu vết Tô Diễm để lại, khoảng sân vốn có chút trống trải được Tô Diễm trồng vào không ít cây cối, giáo chủ đại nhân đứng bên bụi trúc nghĩ ngợi xuất thần, tay vô thức vuốt lên chiếc vòng Tô Diễm bện, con tì hưu bình thường lẳng lặng nằm nơi cổ tay. Bóng lưng thanh mảnh lẻ loi, lại mang theo một phần tịch mịch khó nén.
“Tô Diễm…” Giáo chủ đại nhân không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe môi vẽ lên nét cười chua sót.
“Cũng không biết… ta còn có thể ở bên ngươi bao lâu nữa…”
“Ngươi muốn đi?”
“Bị ta đánh thức hả? Ta không muốn đi, có điều nghĩ đến ta không biết thế nào đến được bên cạnh ngươi, ta không biết ta có thể vẫn ở trong thân thể này, hay sẽ đột nhiên có một ngày chính chủ của thân thể này quay về.”
“Chính chủ… quay về?”
“Nếu là Dương Liên Đình trở lại, ngươi sẽ buồn sao?”
“Nếu Dương Liên Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834727/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.