Tô Diễm theo bản năng nâng kiếm quay đầu, nhưng nơi đó chẳng có lấy một bóng người, bản năng cơ thể lại phát hiện sát khí từ đằng sau, có điều hành động không theo kịp trực giác, miễn cưỡng xoay về cũng chỉ chặn một phần mũi kiếm, thanh trường kiếm kia trượt xuống, Tô Diễm liền thấy ngực lành lạnh, trường kiếm của Lục nhi đã xuyên qua cơ thể.
Cơn đau từ vết thương như sóng mà khuếch tán, Tô Diễm không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn Lục nhi trước mặt, hé môi, nhưng lại không nói lên câu tại sao.
“Tô Diễm!” Kim thêu nhuốm đẫm sát khí ghim chặt Lục nhi xuống đất, giáo chủ đại nhân hoảng loạn nhìn thanh trường kiếm trên ngực Tô Diễm, vươn tay nhưng không dám chạm vào.
Tô Diễm thở hắtr a, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo, vươn tay về phía y, lập tức bị một bàn tay khác siết chặt đến phát đau: “Không đâm trúng tim, không chết được đâu, yên tâm.”
Giáo chủ đại nhân nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, hé môi định nói, nhưng rốt cuộc không nói nên lời.
“Đông Phương, không kiếm đại phu đến rút kiếm cho ta sao…” Tô Diễm nén đau nhìn giáo chủ đại nhân hiển nhiên đang kinh hoảng, khẽ cười nói, nhưng vừa mở lời, sức lực toàn thân như thể bị hút cạn, trước mắt tối sầm mất đi tri giác.
Tay đau quá…
Tô Diễm vùng vẫy trong mông lung mà tỉnh lại, thứ đầu tiên đập vào mắt là trần nhà thô mộc, ngẩn người một thoáng, Tô Diễm xoay xoay cần cổ cứng ngắc nhìn bốn phía,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834725/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.