Tâm tình Tô Diễm bắt đầu tốt giống như trước nay chưa từng tốt, thậm chí lớn mật đưa tay xoa khuôn mặt của giáo chủ đại nhân, sờ soạng tỉ mỉ.
“Đã sờ đủ chưa?” Giáo chủ đại nhân vẻ mặt thản nhiên nhìn vẻ mặt cảm thấy mỹ mãn của Tô Diễm, khẩu khí cũng thản nhiên.
“Như thế nào sờ đều không đủ.” Tô Diễm lần thứ hai hôn nhẹ lên đôi môi đạm màu của giáo chủ đại nhân, rồi sau đó kéo một bàn tay của giáo chủ đại nhân lại, “Nhưng mà bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đi, ta đói bụng.”
Giáo chủ đại nhân nhẹ nhàng tránh ra, phát hiện người này nắm rất chặt liền không hề rút lại nữa, chỉ là thản nhiên liếc mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người: “Chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài?”
“Cũng đúng, đi ra ngoài như vậy, những người khác thấy được còn tưởng ngươi động thủ với ta ở trong phòng.” Tô Diễm thả tay ra, xoay người lấy từ trong tủ quần áo ra hai chiếc ngoại sam, đầu tiên cởi chiếc định thay trên người mình, vừa định vì giáo chủ đại nhân thay quần áo, ngoại sam trong tay đã bị giáo chủ đại nhân giật đi. Nhìn thấy ngón tay thon dài của giáo chủ đại nhân cởi ra vạt áo của mình, Tô Diễm liền cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt.
Tô Diễm lại cầm lấy tay của giáo chủ đại nhân, khẽ cười nói: “Thỉnh giáo chủ đại nhân đi trước, nam sủng ta này đi theo phía sau là được rồi.”
Từ nam sủng này làm cho mày giáo chủ đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-nhu-tinh-chuong/2834686/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.