Đông Phương cong môi cười khẽ, nhìn Hàn Duyệt, trực tiếp xoay người bỏ đi, đưa lưng về phía Phong Thanh Dương, xoay người lên ngựa, mang theo thủ hạ rời đi. 
Phong Thanh Dương nhìn theo bóng họ rời đi, khẽ thở dài một tiếng, giải huyệt đạo cho Hàn Duyệt, “Đông Phương Bất Bại, mặc dù làm việc kiêu ngạo quỷ dị, nhưng lại không mất khí khái.” 
Hàn Duyệt biểu tình hơi rầu rĩ, trong lòng có chút nghẹn khuất, hắn biết Phong Thanh Dương cùng Ninh Trung Tắc vì quan tâm hắn mới đuổi theo, nhưng trong lòng vẫn không tránh được trách họ nhiều chuyện. 
Phong Thanh Dương nâng tây Hàn Duyệt lên, bắt mạch, lại buông ra, biểu tình tiếc hận thậm chí mang chút xót xa, song vẫn miễn cưỡng an ủi, “Về sau chúng ta còn có thể tìm người chữa trị, trước sau gì cũng sẽ có cách mà thôi.” 
Hàn Duyệt không quan đan điền mình có bị phế hay không, cũng chẳng trông nom về sau còn tập võ được nữa hay không hắn chỉnh lại y phục, làm như lơ đãng gạt tay Ninh Trung Tắc ra, hỏi, “Sao các người lại biết ta ở đây.” 
“Không phải sư huynh viết huyết thư bảo chúng ta tới cứu sao?” Ninh Trung Tắc lấy huyết thư mang theo bên người đưa cho Hàn Duyệt, nghi hoặc hỏi lại. 
Hàn Duyệt nhìn miếng vải, liếc thấy mấy dòng chữ bên trên, mò mẫm đoán một chút mới hiểu được ý trong thư, nói thẳng, “Các người bị lừa rồi.” 
Trên thư là lộ tuyến vô cùng tỉ mỉ, Hàn Duyệt vừa nghĩ chỉ thì biết ngay là Dương Liên Đình làm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy quả nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phuong-bat-bai-chi-dong-quan-quy-dien/1591259/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.