Chương trước
Chương sau
Địch Vân đem tin tức của Đường thi tuyển tập bảo thủ hạ lộ ra một chút tin tức trên giang hồ. Nói là trong lúc vô tình được Mai Niệm Sinh tiền bối cứu, nhân họa đắc phúc, ngược lại biết được một bí mật bảo tàng.

Thích Trường Phát nghe được tin tức như thế nhất định sẽ xuất hiện. Địch Vân thở dài, cả một đời người, cuối cùng cũng có thể hội hơn, đối với vị sư phụ Thích Trường Phát này, hắn cũng hiểu được một chút. Bất luận như thế nào, hắn cũng đã lộ diện, đến lúc đó mang Đường thi tuyển tập trở về, cũng miễn để nhiều người đi tìm bảo tàng bí mật rồi không công đánh mất tính mạng.

Ai lại sẽ nghĩđến trên mặt của Liên Thành bảo tàng kia đều được bôi kịch độc……

Khi mặt trời sắp lặn, hai người mới chậm rãi rời khỏi thành, Đông Phương Bất Bại nói muốn ra ngoại thành nhìn một chút, Địch Vân tất nhiên đi cùng.

Ngoại ô không thể so với phồn hoa trong thành, đi một lúc lâu mới nhìn thấy được một hai người.

Rất xa chỉ thấy có một tiểu ngõa ốc, rất đơn sơ, bên cạnh cũng có chút hoang vắng. Gần đó có một vách tường rào, nhưng có lại cũng như không, càng thêm vài phần rách nát.

“Nơi này……”Địch Vân có chút chần chờ, hắn đã nghe thuộc hạ nói qua, Nhậm Doanh Doanh ở trong một căn nhà ngói ngoại thành. Nhìn căn phòng đơn sơ trước mắt, hắn cóđiểm không xác định.

“Bên ngoài là người nào?!”

Địch Vân nghe được thanh âm trong phòng cũng rất kinh ngạc, ngay lập tức liền nhìn thấy một bóng người chạy ra. Hắn theo bản năng dùn tay trái chạm lên bội đao bên hông, nghiêng người tiến lên một bước. Thế này mới thấy rõ người tới, một thân trường bào màu xám, bộ dáng có chút lôi thôi, không phải Lệnh Hồ Xung thì là ai?

“Địch huynh?!”

Lệnh Hồ Xung đãở trên đường lang thang cả ngày, có chút uể oải, nhưng vẫn không gặp lại thân ảnh của Lâm Bình Chi. Nghĩđến thân ảnh màu lam kia tựa hồ là đang trốn chạy hắn, trong lòng hắn sẽđột nhiên không thoải mái. Cái loại cảm giác thất khống này khiến hắn có chút đau đớn.

Khi trời sắp tối mới chậm rãi trở lại ngoại ô, hắn nhớ tới đã thật nhiều ngày chưa tới thăm Nhậm Doanh Doanh. Từ sau khi đem Nhậm Doanh Doanh xuống Hắc Mộc Nhai, đối phương bị phếđi võ công, gân tay gân chân tẫn đoạn (cắt đứt),cùng phế nhân chẳng khác gì nhau. Trong lòng hắn luôn nhớ rõ khi ở Lạc Dương Nhậm Doanh Doanh luôn chiếu cố hắn, đem nàng xuống núi cũng không thể không quản. Đành phải một đường đưa nàng đến Phúc Châu, an bài nàng ở ngõa ốc này, cách vài ngày sẽđưa đến một ít vật dụng.

Chỉ là hôm nay tâm tình hắn không tốt, chỉ chạy tới đưa đồ cũng không thể yên lòng, trong đầu chỉ có duy nhất thân ảnh màu lam kia.

Kỳ thật hắn ngây người ở Phúc Châu cũng được một đoạn thời gian, lúc đầu nghe được tin đồn trên giang hồđều về Lâm Bình Chi. Nói rằng Thiếu Lâm Tự vìđoạt Tịch Tà Kiếm Phổ mà bắt giam hắn. Lệnh Hồ Xung nghe xong trong lòng không khỏi run rẩy. Lúc trước hắn cùng Lâm Bình Chi gặp Tung Sơn đệ tửở Ngũ Phách Đồi, bọn hắn nói Lệnh Hồ Xung cùng ma giáo kết giao, Tả chưởng môn hạ lệnh tru sát. Hắn khi ấy nội thương chưa ổn, được Lâm Bình Chi bảo hộ một đường chạy xuống núi, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.

Đến khi tỉnh lại thì bản thân đãở Thiếu Lâm Tự, lúc ấy hắn bị tin tức Nhạc Bất Quần trục xuất mình khỏi sư môn làm cho sợ ngay ngờ, trong lòng vừa thê lương lại vừa thống khổ, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn quên mất bản thân vì sao lại ở Thiếu Lâm.

Sau đó hắn đã từng đến Thiếu Lâm trộm tìm một vòng, đáng tiếc một chút manh mối cũng không có, vì vậy mới một đường chạy đến Phúc Châu, hy vọng có thể tìm được Lâm Bình Chi.

Ở Phúc Châu lâu ngày, tâm tình tìm người của hắn cũng dần phai nhạt. Chỉ là hôm nay đột nhiên nhìn thấy thân ảnh người nọ, trong lòng không biết tại sao lại khó có thể bình tĩnh, người buông tay không được hóa ra lại là hắn.

“Địch huynh, ngươi không việc gì thật tốt quá!” Lệnh Hồ Xung nhìn thấy Địch Vân hảo hảo đứng ở trước mặt, vừa cảm khái lại vừa cao hứng, lần trước trên Hắc Mộc Nhai, một kiếm ở ngực kia cũng đem hắn dọa đến choáng váng. Hắn vốn là bị lừa đến Hắc Mộc Nhai, Địch Vân đối hắn cóân, nên hắn không muốn cùng người nọđối địch. Lúc này thấy hắn không có việc gì, cao hứng là không giả.

“Lệnh Hồ Xung, ngươi quả nhiên ở trong này.”

Địch Vân khẽ gật đầu, Đông Phương Bất Bại ở phía sau mở miệng, cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói.

Lệnh Hồ Xung nhíu nhíu mày, nhất thời không nói chuyện. Trong căn phòng phía sau truyền đến thanh âm va chạm của ghế dựa, một nữ tử lập tức đi ra, đúng là Nhậm Doanh Doanh không thể nghi ngờ.

Nhậm Doanh Doanh lúc này một chút võ công cũng không còn, tay chân bị phế chưa khôi phục tốt, so với thường nhân còn không bằng. Nhìn thấy Đông Phương Bất Bại một thân hồng y liền há miệng thở dốc, trong mắt cũng không biết là cảm xúc gì, là hận ý hay hổ thẹn, không thể nói rõ.

“Đông Phương Bất Bại!” Lệnh Hồ Xung quay lại nhìn Nhậm Doanh Doanh, thân thểđối phương tựa hồ có chút run rẩy, không khỏi nói:“Ngày đó ngươi nếu đã thả nàng, hôm nay vì soa lại đuổi tận giết tuyệt?”

“Đuổi tận giết tuyệt?”Đông Phương Bất Bại chỉ cười, lặp lại một lần.

Địch Vân có chút không vui, chỉ là vẫn không mở miệng, Đông Phương Bất Bại thản nhiên nói:“Nàng nếu đã vô tình vô nghĩa, có thể không niệm ân dưỡng dục nhiều năm như vậy, bất quá bổn tọa cũng vẫn hổđộc bất thực tử (hổ dữ không ăn thịt con).”

Lệnh Hồ Xung thần kinh căng thẳng, nhưng càng thêm không hiểu ýđồ y đến đây, mày kiếm không khỏi nhíu lại.

“Bổn tọa tới đây cũng không phải để tìm kẻ phản bội.”Đông Phương Bất Bại nói xong đem ánh mắt nhìn về phía Lệnh Hồ Xung, từđầu đến cuối chưa từng liếc nhìn Nhậm Doanh Doanh một cái.

“Vậy Đông Phương giáo chủ là tới?” Lệnh Hồ Xung hỏi.

“Ngươi còn nhớ rõ ngươi đến Phúc Châu để làm gì không?”Đông Phương Bất Bại ngữ khí thản nhiên, nhưng trong lời nói lại có chút lãnh ý, lại nói:“Chỉ sợ ngươi là giả vờđi, tâm tư không chừng vẫn nhớ thương tiểu sư muội hay là ai đó a.”

“Đông Phương giáo chủ cóý gì?”

Lệnh Hồ Xung nghe được ngữ khíđối phương thực khinh miệt, khiến hắn có chút đểý. Chỉ làĐông Phương Bất Bại cũng không quan tâm tới hắn, ánh mắt nhìn Địch Vân ôn nhu hơn rất nhiều, bảo hắn cùng y trở về. Đến khi thân ảnh tiêu thất hơn nửa ngày mới lưu lại câu.

“Nếu thật sựđã suy nghĩ cẩn thận, đi đến nhà cũ tìm người.”

…………

Địch Vân dẫn ngựa đểĐông Phương Bất Bại ngồi lên, bản thân thì kéo dây cương. Sắc trời có chút âm u, thời gian trở lại nội thành cũng không tính là ngắn.

“Ngươi cũng lên ngồi đi, đi lâu như vậy rồi không sợ mệt sao?”Đông Phương Bất Bại đưa tay vuốt ve lưng ngựa, nói.

“Không được a.”Địch Vân quay đầu cười cười, nói:“Đây vẫn là ngựa con, hai người sao có thể ngồi. Huống hồ cùng ngươi nói chuyện, đường cũng sẽ không còn dài.”

Địch Vân nói xong không khỏi hỏi:“Sao lại đột nhiên muốn giúp Lệnh Hồ Xung?”

“Ta cũng không phải giúp hắn.”Đông Phương Bất Bại nghe xong lắc lắc đầu, nói:“Người này không đáng thương hại, sợ là nếu cảđời này hắn không gặp được Lâm Bình Chi cũng chỉ là thương tâm nhất thời, không cách hai ngày liền quên mất.”

Địch Vân không nói chuyện, hắn không quá am hiểu biểu đạt, chỉ là trong lòng cũng có chút cảm khái. Lệnh Hồ Xung xác thực không phải người đáng thương hại. Người như hắn đại nhân đại nghĩa, là kẻ vì nghiệp lớn, luôn vì võ lâm vì giang hồ vì chính phái, đáng tiếc vĩnh viễn cũng không chịu nhìn lại người khác đã vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện.

“Ta là thương hại Lâm Bình Chi.”Đông Phương Bất Bại nói,“Nếu yêu một người nói quên liền quên, vậy cũng sẽ không gọi là yêu. Càng nói muốn quên mất, đôi khi sẽ càng nhớ rõ. Tựa như tâm bịđào ra, trống rỗng, không phải chỉ cần nói muốn tìm lại là có thể tìm được. Đợi đến ngày nào đó có thể tìm trở về, ý chí cũng đã trở nên rất sắt đá.”

Địch Vân đưa tay đem tay Đông Phương Bất Bại lẫn cương ngựa nắm trong lòng bàn tay. Hắn không nói gì, nhưng vẫn cảm nhận được.

Loại tra tấn yêu cùng quên này, Đông Phương Bất Bại cũng đã từng trải qua. Địch Vân nghĩ không khỏi cười ngây ngô một chút,“Lúc trước khi ta không nhớ ngươi, ngươi có từng muốn quên ta hay không.”

“Không thể quên được……”

Đông Phương Bất Bại thản nhiên trả lời, chỉ là trong giọng nói lại lộ ra một cỗđau lòng. Trong lòng Địch Vân dnag6 lên một cỗ chua xót, không thể nói nên lời.

Đông Phương Bất Bại thấy vậy, tay kia cũng phủ lên tay hắn, chế nhạo mà cười, nói:“Nói ra lời này giống như ngươi đã nhớ lại mọi chuyện vậy.”

“Nói cũng đúng.” Địch Vân sờ sờ cái mũi, hắn vẫn không ngớ ra cái gì, chỉ là sựấm áp trong lòng bàn tay không cần phải có kýức, chỉ cần vừa tiếp xúc với tự nhiên dậy lên một loại cảm giác quen thuộc.

“Ta vẫn không nhớđược.”Địch Vân nói xong liền cười, lại tiếp:“Bất quá ngươi có thể nói cho ta nghe, lúc này đây mỗi câu mà ngươi nói ta đều sẽ nhớ thật kỹ.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, chỉắc đầu, thật lâu sau mới nói:“Nói hay không nói, một chút khác biệt cũng không có……. Ngươi cái tên hảo ngốc này, một chút cũng không thay đổi.”

…………

Lâm Bình Chi nằm ở trên giường ra một thân mồ hôi, như thế nào cũng ngủ không được. Hắn không dám ngủ……nhắm mắt lại chỉ là một mảnh huyết sắc, thực chói mắt, đâm vào tâm hắn đến muốn nứt ra.

Ở trên giường đấu tranh nửa ngày cuối cùng vẫn quyết định ra khỏi phòng. Khinh thủ khinh cước không làm kinh động đến người ở phòng bên cạnh, một mình chạy đến khu nhà cổ Hướng dương hạng.

Hắn trong lòng do dự, từ khi đến gần Phúc Châu đã bắt đầu không còn kiên định. Nhưng nay rốt cục đãđến đây, lại một khắc cũng không muốn chờđợi. Hắn muốn báo thù, sau đó rời đi, từ nay về sau cái gì cũng không liên quan đến hắn……

Bên ngoài đã có một vài giọt mưa nhỏ rơi xuống, Lâm Bình Chi không kịp lấ dù giấy, chỉđành một đường dùng khinh công phi đến nhà cũ mà Lệnh Hồ Xung đã nói.

Đợi đến khi chạy đến nơi mới phát giác bản thân sắp tinh bì lực tẫn, một bước cũng không thể chạy, đỡ lấy ván cửa mà hung hắt thở dốc.

Tiêu cục kiến cấu to lớn, nhưng không có một ánh đèn đuốc, có vẻ cực hạn tiêu điều. Đến gần nhìn lại, đại môn vẫn một màu hồng sắc như trước, chỉđang hờ khép, như người ngoài trở về nhà, nói không hết phiền muộn.

Lâm Bình Chi đưa tay đẩy cửa, chỉ nghe một tiếng “chi nha” vang lên trong bóng đêm, cũng khiến hắn hoảng sợ, ngạnh sinh sinh ngừng tay, không dám đẩy tiếp.

Trong cánh cửa kia là quang cảnh gì? Hắn không dám tưởng tượng……

Quá khứ huy hoàng đã không còn, tuy rằng kim biển vẫn là kim biển, hoành môn vẫn là hoành môn, nhưng cảnh còn người mất, sẽ không thể tìm được cảm giác quen thuộc……

“Lâm sưđệ!”

Lâm Bình Chi hoảng sợ, đợi đến khi hồi thần mới giật mình phát hiện thanh âm này chính là của Lệnh Hồ Xung, theo bản năng muốn xoay người chạy đi, chỉ là không chờ hắn cóđộng tác nào thìđã bị người ngạnh sinh sinh kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy ……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.