Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau. tiểu Địch Vân tựa hồ có chút không thoải mái, ủ rũ không lên tiếng. Chỉ là Bình Nhất Chỉ lúc trời còn chưa sáng đã rời đi, phải về Khai Phong tìm chút dược liệu giúp Đông Phương Bất Bại chữa trị. Điền Bá Quang cùng Địch Vân liền đến thôn trấn bên cạnh mua chút dược liệu thực vật, chuẩn bịở trong này ngốc mấy ngày rồi mới khởi hành trở về.

Thôn trấn hẳn là nơi Địch Vân rất quen thuộc, chỉ là cảnh còn người mất, hết thảy đã bất đồng. Hắn cùng Điền Bá Quang mua vài thứ rồi đến giữa trưa mới vội vàng trở về. Mọi người từđêm qua vẫn chưa được đầy bụng.

Vốn Điền Bá Quang cũng muốn mang theo Lâm Bình Chi, để Hạ Tuyết Nghi cùng Đông Phương Bất Bại chiếu cố tiểu hài tử, là không được. Nhưng Lâm Bình Chi không muốn đi, chỉ lắc đầu, nói là bản thân ở trong phòng làđược.

Đến giữa trưa hai người giục ngựa trở về, Địch Vân chỉ mua một vài thứ, làm sao giống Điền Bá Quang tay mang bọc lớn bọc nhỏ, cái gì hoa quế cao rồi trúc diệp thanh. Tại thôn trấn nho nhỏ kia cũng xem như nhân gia phú quý mới mua được vài thứ tốt, nhiều như thế tất nhiên cũng không tiện.

Điền Bá Quang tay phải nắm cương ngựa, tay trái mang theo ba bình rượu, thường cầm lên nhìn nhìn, vẻ mặt say mê, nói:“Ta nói Dương huynh, sau khi trở về chúng ta phải uống ba trăm bát a, từ sau khi đến Hắc Mộc Nhai ta cơ hồ không được uống rượu, càng đừng nói đến nơi Tuyết Sơn chim không thể bay kia.”

Địch Vân không khỏi bật cười, ba bình rượu kia cũng không thể xem là hảo tửu, những thứở nơi nhỏ bé này tất nhiên không thể so với các nơi khác, chỉ là Điền Bá Quang thấy được hai mắt liền sáng lên, nói cái gì cũng muốn mua trở về một ít:“Điền huynh lấy cùng Hạ Tuyết Nghi ẩm làđược rồi, ta không uống, say rồi nếu làm ra chuyện gì không phải là không tốt sao?”

“Chậc chậc”Điền Bá Quang vỗ vỗ ngựa, nói:“Người như ngươi vĩnh viễn là một cây cân ngốc. Ta nói với ngươi a, đây chính là rượu thuốc tốt nhất, hắc hắc.”

Địch Vân không khỏi lắc đầu. Điền Bá Quang thấy hắn hưng trí không cao, cũng không thèm nói gì nữa.

Nơi này là gia hương của Địch Vân, tuy rằng có nhỏ một chút, cũng hẻo lánh một chút, nhưng cũng xem như thoải mái. Hắn trở lại nơi này, vốn nên cao hứng mới đúng. Khi đến trấn nhỏ, nhìn thấy các sạp hàng đã bắt đầu bán rau muống, rau sinh trưởng xanh tốt, no tròn, lại gợi lên trong hắn một vài kíức nào đó.

Sau lại thấy Điền Bá Quang mua một chút quế cao cho Hạ Tuyết Nghi, hắn bỗng nhiên trong lòng vừa động, cũng muốn mang về một ít, liền một mình lộn lại mua.

Trên đường gặp phải vài người giang hồ, đều mang theo bội kiếm. Địch Vân không muốn gây chuyện nên tránh đi. Chỉ là lỗ tai vẫn theo dõi theo, muốn nghe xem bọn họ nói cái gì. Không nghe còn tốt, vừa nghe xong hắn liền như người trong mộng, giật mình sửng sờở tại chỗ thật lâu mới có phản ứng.

Gần đây trên giang hồđơn giản mà nói vẫn là ba sự kiện kia khiến người chú mục, đầu tiên là chuyện của Thiếu Lâm Tự cùng Lâm Bình Chi, thứ hai là chuyện Ngũ Nhạc Kiếm Phái muốn xác nhập. Mà chuyện cuối cùng, tất nhiên có liên quan đến Đông Phương Bất Bại cùng Hắc Mộc Nhai.

Địch Vân chỉ cảm thấy trong lỗ tai ong ong, trong đầu đều là lời của những người kia vừa nói. Ngữ khí chủa những người kia tất nhiên mang theo vẻ khinh thường, nói cái gìĐông Phương Bất Bại đại hôn, trên giang hồ mọi người đều biết, lại không ngờ là cùng một nam nhân bái đường. Còn nói cái gì Dương Liên Đình gần đây ở Hắc Mộc Nhai được trọng dụng, nguyên lai là nam sủng của Đông Phương Bất Bại.

Địch Vân ngây người một lúc lâu, vẫn nhớ không ra chuyện trước kia, chỉ là trong đầu mơ hồ có một hình bóng nào đó, là một mảnh hồng sắc.

“Ngây ngốc cái gì, đến rồi mau xuống a.”Điền Bá Quang thấy Địch Vân đến nhà mà không xuống ngựa, xuất thần dường như, không khỏi nói.

“Xuống ngay.”Địch Vân có lỗi mà cười, nhanh chóng nhảy xuống ngựa, đem ngựa cột cho tốt rồi đi vào trong viện.

Giữa trưa tất nhiên là do Hạ Tuyết Nghi làm cơm, Điền Bá Quang ở bên cạnh đảo hết một vòng lại một vòng. Dùng cơm xong, cóĐịch Vân ởđây Hạ Tuyết Nghi cũng không cần chăm sóc hài tử, hai người lại đến cốc tràng phơi nắng mà dạo.

Từ giữa ngọ ngồi đến chạng vạng, nhìn thấy chân trời bị thiêu đốt thành một mảnh hồng sắc, chói mắt người nhìn. Ở nơi rất xa cũng biến sắc, tựa như một khối phí thúy băng tử sắc, đẹp đến khiến người nhìn không muốn dời mắt.

Điền Bá Quang nằm trên cốc tràng bắt chéo chân, trong tay mang theo bình rượu, bên cạnh còn có hai cái bình, từng ngụm từng ngụm rót vào trong miệng, nói:“Đã lâu không được thích ý như vậy. Rượu ngon cảnh đẹp còn có mĩ nhân làm bạn a.” Dứt lời liền ha ha mà cười.

Hạ Tuyết Nghi nghe xong sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng, phi thối một ngụm, nói:“Nói loạn thất bát tao gìđó.” Chỉ làđối phương cười đến kiêu ngạo, một đôi mắt đào hoa lóe lên tinh quang nhìn chằm chắm mình, khiến hắn vừa tức vừa xấu hổ.

Nâng tay đoạt lấy vò rượu trên tay Điền Bá Quang nói:“Ta đem rượu của ngươi đều uống hết, cho ngươi không còn uống, nhìn ngươi làm sao mà mượn rượu nổi điên.” (tự mình hại mình em ơi =]]~)

Điền Bá Quang tay vừa thu lại, lập tức động thân một cái rồi ngồi dậy, nghiêng người nhoáng lên một cái, tay trái liền từ sợi tóc dài rũ trên trán của Hạ Tuyết Nghi vuốt vuốt một chút, tựa như bĩ lưu manh khinh bạc hoàng hoa nữ tử, còn cười nói:“Công phu bất đáo gia.” (Theo ta hiểu là không được thìđừng cố)

“Ngươi!” Hạ Tuyết Nghi phiên thân, muốn lấy một bình rượu khác đặt bê cạnh. Điền Bá Quang cách xa, khoanh tay không cướp được, lại còn bị hắn ôm vào trong ngực.

“Ta là nhắc nhở ngươi a, rượu này không thể tùy tiện uống.”Điền Bá Quang thấy vậy cũng không tranh với hắn nữa, lại nằm xuống bắt chéo chân, ưu tai du tai (như không có gì) nói.

“Phi, ngươi có thể uống sao ta không thể uống.” Hạ Tuyết Nghi đổi tay, cao hứng nhíu mày, mở ra giấy dán trên vò rượu, chỉ cảm thấy hương vị có chút quái dị, bất quá nghe xong lời của Điền Bá Quang lại càng muốn uống, ngẩng cổ rót rượu vào miệng, rượu theo cổ chảy dọc xuống cơ thể.

Hạ Tuyết Nghi uống ngụm đầu tiên liền nhíu mày, là cỗ hương vị của thuốc Đông y, khó uống đến đòi mạng, nhưng vẫn cau mày uống hết ba ngụm lớn, cái bình nhất thời trống hết một nữa.

“U a!” Điền Bá Quang thấy lại ha ha vỗ tay mà cười, nói:“Tuổi còn nhỏ uống rượu này cũng không tốt, còn một hơi uống hết nửa cái bình.”

Hạ Tuyết Nghi đem rượu kiên trì nuốt xuống, thực khó chịu, hương rượu rất nồng, nhắm thẳng trên đầu mà bốc lên.

“Đỏ mặt rồi.”Điền Bá Quang đến gần chỗ Hạ Tuyết Nghi đang ngồi, đưa tay sờ lên mặt hắn, cười nói:“Ta đã nói tiểu hài tử không thể uống rượu thuốc mà.”

Hạ Tuyết Nghi cau mày đẩy tay hắn ra, nói:“Cái gì rượu thuốc?”

“Ngươi không biết là hương vị rất quái lạ sao?”Điền Bá Quang cười đến mắt đào hoa loan loan, lắc lư vò rượu trong tay Hạ Tuyết Nghi, nói:“Phương diện này cũng là thứ tốt.” Nói xong kề sát vào tai đối phương thì thầm vài câu.

Hạ Tuyết Nghi không đợi hắn nói xong, nhất thời đẩy hắn ra rồi nhảy dựng lên, mắng:“Ngươi mua thứ này làm cái gì?! Ngươi, ngươi còn cho ta uống!”

“Ta không bảo ngươi uống a. Ta là cho Đông Phương huynh đệ bồi bổ, không nghĩ tới ngươi lại uống a.” Điền Bá Quang vẻ mặt vô tội, chỉ là cười thực khiếm biển (vô lại). Nói xong đứng lên kéo tay hắn nói:“Đừng lo đừng lo.”

“Ngươi!” Hạ Tuyết Nghi tức giận đến lợi hại, cũng không biết là giận đến mặt đỏ, hay là nồng độ của rượu kia quá lớn, tóm lại trên mặt rất nóng, chạng vạng gió thổi cũng không cảm thấy lạnh, trên người ngược lại còn có chút khô nóng,“Ngươi đã như thế nào rồi, còn dùng thứ này.”

Dứt lời xoay người liền trở về chạy,“Phanh” một tiếng đóng cửa lại.

Điền Bá Quang bị cửa đập vài mũi, cười gõ cửa, nói:“Ngươi thẹn thùng cái gì.” Thấy người bên trong không chịu mở cửa cho mình, hắn chỉ nhoáng thân, mở cửa sổ mà nhảy vào.

Sắc trời tối đen, Địch Vân chạy tới làm cơm, lại đến cốc tràng phơi nắng gọi người trở về. Chỉ là tìm một vòng cũng không tìm được, chỉ nhìn thấy hai cái bình rượu bị ném xuống đất. Lắc lắc đầu, lại đứng lên đi tới trù phòng. Đi ra mới thấy Điền Bá Quang, Hạ Tuyết Nghi đóng cửa phòng lại, bên trong cóđiểm chúc quang, chắc làđã trở lại.

Địch Vân nghĩ hai kẻ lười này, đến lúc ăn cơm cũng không chịu đi ra, còn phải đi gọi, cười lắc đầu, mới vừa đi đến cạnh cửa muốn đưa tay gõ, chợt nghe bên trong có người hô một tiếng “Điền Bá Quang, ngươi hỗn đản!”

Địch Vân khẽ run một chút, ngày thường Điền Bá Quang cũng sẽ trêu chọc cho Hạ Tuyết Nghi sinh khí, cũng không đểở trong lòng.

Lại nghe thanh âm Điền Bá Quang cười hì hì,“Ngươi đây làđánh ta, hay là cong ngứa (cù lét)a?”

Hạ Tuyết Nghi lập tức thở dốc mấy hơi, hắn hơi thở vi loạn, nội lực Địch Vân xưa đâu bằng nay, nghe được nhất thanh nhị sở.

Đi theo bên trong thanh âm y phục “sột soạt”, lại có người khẽ rên rỉ thở dốc, tuy rằng cực lực áp chết, lại thủy chung vẫn từ kẽ răng truyền ra.

Điền Bá Quang cũng thở dốc mấy hơi, cúi thân ôm lấy Hạ Tuyết Nghi đang không ngừng giãy dụa, mồ hôi trên trán trượt xuống, dừng trên cổ của người dưới thân.

Hạ Tuyết Nghi cảm thấy mồ hôi người nọ thực nóng, dừng ở trên người hắn, khiến hắn ức chế không được mà run rẩy, miệng đứt quãng mắng:“Hỗn……đản! ngươi…… A đừng!”

Hắn nói xong còn run rẩy lợi hại hơn, cả người đều suy nhuyễn, người phía trên một tay ôm lấy hắn, một tay đem ba ngón tay đưa vào trong cơ thể mình.

Hạ Tuyết Nghi cảm thấy đau, lại nóng, liều mạng khép lại hai chân, cũng không biết là muốn mắng hắn hay là muốn hắn nhanh lên.

Điền Bá Quang cười hì hìôm lấy hắn, sửa thành trấn an cọ xát hai chân hắn, ba ngón tay trong cơ thể hắn khi nhanh khi chậm trừu sáp, người dưới thân run rẩy lại lại ức chế không được, thỉnh thoảng biến thành kịch liệt kinh luyên, Điền Bá Quang cười nói:“Thoải mái sao?”

Hạ Tuyết Nghi mở to hai mắt, đã có chút hoảng hốt, cung khởi kích thắt lưng, miệng lại cắn răng mắng:“Lăn……”

“Thực không thành thật, sách, ngươi cái miệng này a……”Điền Bá Quang nói xong, cúi xuống, ôn nhu hôn lên đi, môi lưỡi giao triền, người nọ giống như nịch thủy nhân (người chết đuối),tìm được đạo thảo cứu mạng, hai tay phàn lên, hung hăng trảo trụ bờ ai của mình.

Điền Bá Quang nhân cơ hội rút ra ba ngón tay trong tiểu huyệt, ôm lấy thắt lưng hắn, Hạ Tuyết Nghi nhíu nhíu mày, giống như có chút bất mãn, khi cảm thấy huyệt khẩu của mình bị một cái gìđó vừa nóng vừa to đỉnh đến, bỗng nhiên thanh tỉnh không ít, một ngụm cắn ở trên vai, ngôn ngữ không rõ, nói:“Ngươi hỗn đản này…… Lần sau ta không bao giờ uống nữa…… Aha! đừng ân……”

Điền Bá Quang cũng không đểý vết thương trên vai, đột nhiên tiến vào một chút, khiến người trong lòng ngân lên tiếng rên rỉ ngọt ngào, tiếp tục động thân, Hạ Tuyết Nghi run rẩy đem mặt oa trên vai hắn, vù vù hấp khí, trong xoang mũi có thanh âm hừ hừ rất nhỏ, chọc Điền Bá Quang một trận khô nóng.

Điền Bá Quang cười ghé vào lỗ tai hắn, cực nhỏ nói:“Sư phụ ngươi ở bên ngoài, ngươi kêu lớn một chút cho hắn nghe.”

“Cái gì?!” Hạ Tuyết Nghi kinh ngạc một chút, ngay tại phía sau, huyệt khẩu nhất trướng, người nọ mạnh mẽ trừu sáp, không cho hắn thời gian thở dốc, bắt đầu mãnh liệt động thân.

Hạ Tuyết Nghi phàn trụ bờ vai của hắn, một tay che miệng lại, trong mũi lại truyền ra một thanh âm liêu nhân, tựa như ho khan, muốn dừng cũng dừng không được đến……

Địch Vân không muốn nghe chân tường đâu a, nhất là loại này chân tường này.

Vừa mới bắt đầu là chấn kinh, không nghĩ tới Hạ Tuyết Nghi hòa Điền Bá Quang là loại quan hệ này, nhất thời không thể hiểu nổi, theo sau lọt vào tai chính là tiếng hai người thở dốc, cùng tiếng rên rỉ thỉnh thoảng vang lên.

Địch Vân bỗng nhiên nghĩđến, ở trên đường nghe nói,“Đông Phương Bất Bại đại hôn, trên giang hồ mọi người đều biết, lại không ngờ là cùng nam nhân thành thân.”

Lại nghĩđến nam nhân kia chính là mình, Địch Vân trong lòng không hiểu sao lại cao, một cỗ khô nóng cũng dâng lên.

Địch Vân vội vàng liễm thần ngưng khí, giống như trốn mà chạy vào trù phòng, hắn là không dám về phòng, chỉ có thể chạy tiến trù phòng, lúc này trù phòng cũng không có người.

Hắn đem nước tát vào mặt, lại thấy nước cũng rất ấm, tát ở trên mặt cũng không thấy thoải mái, cổ khô nóng kia càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng, còn đang bốc lên.

Địch Vân không thểức chế mà nghĩđến bộ dáng Đông Phương Bất Bại một thân hồng y, trong đầu không ngừng hiện lên nụ cười thản nhiên của người nọ, mâu quang lưu chuyển, mịý lan tràn, bộ dáng xích lỏa nằm ở trên giường, da thịt bạch tích tinh xảo, dáng người thon gầy vì luyện võ, một màn như thế nhanh chóng hiện lên. (Ách, máu mũi a~~~)

Địch Vân kinh ngạc nhảy dựng, hắn sao có thể xem qua bộ dáng xích lỏa của Đông Phương giáo chủ, đừng nói là hắn thật sự biến thành nam sủng đi?

Nghĩ, lại không chiếm được đáp án, hắn cảm thấy chính mình giống nhưđã quên cái gìđó, nhưng cái gì cũng không cần nhớ lại, bởi vìđã sớm khắc sâu trong lòng……

Cái loại ăn ý này, cái loại quan tâm này, đều không thể là giả, người kia vì mình mà mạo hiểm, tự mình rời khỏi Tuyết Sơn lấy dược, đáy lòng Địch Vân bỗng nhiên khẽđộng, hắn nhe mắt lại, cái loại cảm giác khô nóng này có muốn áp chế cũng không được, mãnh liệt thiêu đốt.

Địch Vân đỡ lấy cái bàn, có chút miệng khô lưỡi khô, tùy tay cầm lấy nước liền uống, uống xong mới nhìn lại, nguyên lai là rượu thuốc Điền Bá Quang mang về.

Uống xong vào bụng, vừa mới bắt đầu là lành lạnh thực thoải mái, sau đó lập tức như bị hỏa thiêu, cảm giác khô nóng trước kia giống như chiếm được trợ lực, thiêu đến Địch Vân khó chịu.

Lại dùng nước tát vào mặt hai bát, không thấy có chuyển biến tốt, Địch Vân giải khai nút thắt ở cổáo, nghĩ muốn ra ngoài hóng gió, bị gió thổi không chừng có thể tốt hơn một chút.

Cốc tràng phơi nắng là không thểđi, nếu bọn họ dùng cơm không thấy mình, nhất định phải đến cốc tràng phơi nắng tìm người, nếu bị bắt gặp hắn không phải sẽ xấu hổđến chết sao?

Địch Vân đi qua cốc tràng phơi nắng, phía sau có một nơi mọc đầy cỏ dại, cây cỏ rất nhiều rất dầy, khi hắn còn nhỏ, luôn cắt cỏ dại ném ở nơi đó.

Khi Địch Vân đi qua, liền thấy nơi đó có một mạt thân ảnh hồng sắc, cỏ dại rất cao, cơ hồ bao phủ y.

Người nọ nằm ở trong bụi cỏ, một tay *** ở sau đầu, một tay khoát lên trước người, ngẩng đầu nhìn trời, đêm còn chưa sâu, chỉ có thể thản nhiên thấy được ánh trăng.

Gió thổi một chút, hồng y người nọ tung bay, quấn quanh thanh thể thon gầy, cơ bắp vừa phải, cũng không quá cường tráng.

Địch Vân nuốt xuống một ngụm, cổ họng phát đau, trên trán giống như có mồ hôi sắp rơi xuống, hắn vội vàng liễm khí, lại thấy khí tức dạo qua một vòng, không thể bình tĩnh trở lại, ngược lại càng thêm xao động bất an.

Đông Phương Bất Bại quay đầu lại, vừa lúc thấy Địch Vân đứng ở một bên si ngốc, nói:“Sao ngươi lại tới đây, dừng cơm chiều sao?”

“…… Ân.” Địch Vân trương há mồm, nói không ra lời, cuối cùng chỉ là gật gật đầu, ừ một tiếng.

Ánh mắt Đông Phương Bất Bại tối sầm lại, y nghĩ Địch Vân không nhớ rõ, vẫn chính mình có ngăn cách, không khỏi cười khổ một chút, nói:“Vậy trở về a.”

Địch Vân vẫn nhìn y, tựa như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ, dõi theo dnag1 người che giấu dưới hồng sam, trên người lại khô nóng khó nhịn.

Địch Vân phát hiện ý nghĩ xấu xa của mình, hung hăng cúi đầu, trong lòng thầm mắng chính mình, lại thở dốc hai ngụm.

Đông Phương Bất Bại đứng dậy, thấy mồ hôi trên trán hắn, sắc mặt cũng có chút triều hồng, trong lòng sốt ruột, nói:“Làm sao vậy? Là không thoải mái? Nhiễm phong hàn?”

Nghe thanh âm của y, Địch Vân trong đầu thùng thùng vang lên, giống nhưđã uống hết bình rượu, nhiệt khí bốc lên mặt đến phát đau, loại thanh âm dễ nghe này, so với rượu còn say lòng người hơn.

“Ngô!……”

Đông Phương Bất Bại thấy hắn không đáp lại, còn tưởng rằng hắn thật sự bị bệnh, vừa muốn tiến lên nhìn xem, bỗng nhiên đã bị người ôm lấy thắt lưng, trên môi ấm áp, là bị người hung hăng hôn lên, chiếc lưởi hỏa nhiệt dò xét, mang theo độám chước nhân.

Đông Phương Bất Bại cả kinh, người nọ hôn một chút, bỗng nhiên lại lui ra, chỉ hung hăng ôm lấy thắt lưng y, khiến cả người y dính sát vào mình, miệng lặp lại hô,“Đông Phương, Đông Phương……”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.