Chương trước
Chương sau
Hai người sau khi trở về bận rộn hai ngày, an bày đơn giản xem như chu mật, thời gian cũng không khẩn trương là mấy.

Đệ tử truyền tin nói Thánh côđang trên đường trở về Hắc Mộc Nhai. Đông Phương Bất Bại định hôn kỳở mười ngày sau. Giáo chúng, trưởng lão cùng Đường chủđều ba ba hỏi thăm tin tức để biết ngày đại hôn chuẩn bị lễ vật gì mới tốt. Chỉ là hỏi thăm hồi lâu vẫn không lấy được tin tức nào, cũng không biết sao Đông Phương giáo chủ ra ngoài mấy tháng khi trở về lại đại hôn. Cũng không thấy Giáo chủđại nhân dẫn theo cô nương nào trở về, vậy thì thú ai a? (Không phải thú, là gả =]]~)

Địch Vân bên này cũng có chút bất đắc dĩ, vừa ra khỏi cửa đãđụng phải vài người vụng trộm hướng hắn hỏi thăm tin tức. Địch Vân nghe xong chỉ cười lắc đầu, cái gì cũng không nói. Người bên ngoài thấy cảm thấy càng thêm kỳ quái, cũng càng thêm tò mò.

Chỉ là đợi mọi người biết được nhân vật chính của hôn lễ này thìđã chậm một bước…… nhưng chuyện điệp phi bất thành song linh tinh gìđó cũng để nói sau. (điệp phi bất thành song: bướm bay không thành đôi = không thểở bên nhau)

Khi Nhậm Doanh Doanh trở về Hắc Mộc Nhai thìđã là ngày thứ tám. Trong giáo cũng nhìn không ra có gì kỳ lạ, không có giăng đèn kết hoa. Chỉ làĐông Phương giáo chủ nhiều ngày qua rõ ràng thật cao hứng, khóe mắt đuôi mày đều mang theo một chút độ cong.

Nhậm Doanh Doanh trước kia ở trong viện bên cạnh Đông Phương Bất Bại, sau khi nàng đi rồi thì hoang phế, ai cũng không dám động đến nơi của Thánh cô. Lần này không biết phải vềở mấy ngày, nên cho người thu thập sạch sẽ, vẫn ở tại nơi này.

Sau khi mặt trời lặn Địch Vân vẫn chưa bận xong, Đông Phương Bất Bại liền cùng Nhậm Doanh Doanh tản bộ.

Đi ra chủ viện, bên kia là viện tử của Địch Vân. Chỉ là nơi đóđã sớm bố trí thành hỉđường tân phòng, Địch Vân tất nhiên sẽ không ở bên trong, trong khoảng thời gian này hắn cùng Đông Phương Bất Bại ở trong chủ viện.

Nhậm Doanh Doanh nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy trong sân một mảnh hồng sắc, thực chói mắt, cũng thực đẹp, không khỏi chần chờ, nói:“Đông Phương thúc thúc……”

“Sao?” Đông Phương Bất Bại cười, cước bộ dừng lại, cũng đem ánh mắt dời đến một mảnh hồng sắc như lửa kia, trong lòng không khỏi dâng lên một trận vui mừng, nói:“Nơi này bố trí cóđược không?”

“Hảo……” Nhậm Doanh Doanh gật đầu, nói:“……Đông Phương thúc thúc thật sự thích Dương tổng quản?”

“Đúng vậy, thích.”Đông Phương Bất Bại không hề khó chịu, thanh âm thản nhiên nói:“Sao có thể không thích, hơn nữa còn là yêu hắn, muốn đem hắn trói bên người cảđời.”

Nhậm Doanh Doanh nghe xong mày liễu khẽ nhíu, vẻ mặt thực phức tạp, thì thào nói:“Ta biết.” Chỉ là mi mục lập tức khóa càng sâu, nói:“Nhưng, Đông Phương thúc thúc, ngươi không phát hiện Dương tổng quản đã thay đổi rất nhiều sao, ta sợ…….”

“Sợ hắn có mưu đồ khác sao?”Đông Phương Bất Bại lại mỉm cười, nói:“Hắn là dạng người gì, ta hiểu rõ. Ta cũng không quan tâm chuyện trước kia của hắn.”

Nhậm Doanh Doanh nghe xong sửng sốt, phe phẩy đầu mỉm cười, nói:“Quả nhiên, Đông Phương thúc thúc, ngươi thật sự rất yêu hắn. Ta thấy Dương tổng quản cũng yêu ngươi yêu đến tận xương tủy.” Dứt lời, trên mặt lại có chút côđơn.

“Lệnh Hồ Xung thế nào?”Đông Phương Bất Bại thấy đem đề tài mạnh mẽ xoay chuyển.

Nhậm Doanh Doanh bị trạc trúng tâm sự, lại cảm thấy lòng có chút chua xót, chỉ lắc đầu, sau một lúc lâu mới nói:“Hắn nói hắn yêu tiểu sư muội của hắn, chỉ là người kia rất hồđồ, ngay cả bản thân yêu ai chính hắn cũng không biết. Đáng tiếc, cho dù không biết, trong lòng hắn vẫn thủy chung không có ta.”

“Đừng nghĩđến hắn nữa.”Đông Phương Bất Bại đưa tay vỗ vỗ bả vai của Nhậm Doanh Doanh, nói:“Lệnh Hồ Xung người này không chỉ hồđồ mà còn điên đảo đến lợi hại, người thích hắn thật phải khóc cảđời.”

“Nói đúng……” Nhậm Doanh Doanh nghe xong có chút xuất thần, nói:“Quả thực thích hắn đều phải khổ. Hắn hiện tại bị trục xuất khỏi sư môn, cũng có thể tiêu sái dũng cảm một phen, chỉ khổ người khác thay phải hắn chịu tội, mà kẻ vô tâm vô phế kia còn hoàn toàn không biết.”

“Ngươi nói là Lâm Bình Chi?”Đông Phương Bất Bại nghe xong hơi chọn mi hỏi.

Nhậm Doanh Doanh gật đầu, nói:“Ta vốn chưa từng gặp Lâm Bình Chi, lại cảm thấy bản thân cùng người nọđồng bệnh tương liên, đều là kẻ phải trả giá rất nhiều, đáng tiếc đều bị người khác xem là chuyện vặt.”

“Đông Phương.”

Hai người đang nói, chợt nghe sau lưng có cung âm đi tới, lập tức một thân ảnh cũng tiến đến trước mặt, không phải Địch Vân còn có thể là ai.

“Thánh cô.” Địch Vân thấy Nhậm Doanh Doanh cóđiểm kinh ngạc, lập tức ôm quyền hành lễ.

“Ngươi bận xong rồi.”Đông Phương Bất Bại thấy Địch Vân, trên mặt lộ ra chút tiếu ý.

“Đúng vậy,”Địch Vân nói:“Bữa tối đã chuẩn bị xong, ta tới tìm ngươi trở về.”

“Đông Phương thúc thúc các ngươi trở vềđi, ta cũng trở về phòng.” Nhậm Doanh Doanh nhìn hai người, không khỏi chen vào nói.

“Cũng tốt.”Đông Phương Bất Bại không nhiều lời, theo Địch Vân một đường trở về chủốc.

Thời gian hai ngày nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, chỉ là trên Hắc Mộc Nhai tâm tình mọi người lại bất đồng.

Hôm nay đã là ngày thứ mười, tất cả mọi người trong giáo đều cảm thấy kỳ quái, hôm nay Đông Phương giáo chủđại hôn, chỉ là một người cũng không mở tiệc chiêu đãi, duy độc chỉ có Thánh cô cùng sưđồ Dương tổng quản chứng lễ, những người khác một mực bị chặn ở ngoài cửa, không gặp khách. Tuy rằng mọi người đều cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không ai dám làm trái, chỉ phải ở trong lòng cân nhắc.

Nhậm Doanh Doanh giúp Đông Phương Bất Bại buộc tóc thật tốt, lại cài lên song điệp trâm. Người trong gương một thân lễ phục hồng ti, thêu lên bản sắc văn sức, tuy rằng không mang vật phẩm trang sức gì, nhưng cũng khiến người có loại mỹ cảm kinh diễm.

Đông Phương Bất Bại ngồi ở trước gương, trong tay cầm một chiếc lược, nắm thật chặt. Thật đúng là bình sinh, y lần đầu tiên cảm thấy có loại cảm giác tim sắp nhảy ra ngoài, khẩn trương đến đòi mạng.

“Đông Phương thúc thúc đang khẩn trương sao?” Nhậm Doanh Doanh ở phía sau trêu ghẹo, nhìn đầu ngón tay của y trở nên có chút trắng, cười nói.

Đông Phương Bất Bại nghe xong cầm chiếc lược trong tay đặt lên bàn, cười nói:“Tất nhiên là khẩn trương. Chỉ là Doanh Doanh, ngươi lại đang khẩn trương cái gì?”

Nhậm Doanh Doanh sửng sốt, lập tức nói:“Ta khẩn trương vì đây là lần đầu tiên ta giúp người khác trang điểm, sợ làm không tốt.”

“Như vậy đã tốt lắm rồi.”Đông Phương Bất Bại nói xong đứng lên, nâng nhẹ cánh tay phủ một lớp y tụ rộng thùng thình, không biết nghĩđến cái gì mà nhếch miệng cười.

“Đông Phương thúc thúc, đi thôi, đã đến giờ lành rồi.” Nhậm Doanh Doanh đi tới, nhìn nhìn sắc trời, nói.

“Đi.”

Đông Phương Bất Bại một thân lễ phục viền kim tiên hồng sắc (đường viền kim tuyến màu hồng),từ nội thất đi ra, Tiểu Địch Vân mắt sắc nhìn thấy đầu tiên, “A a a” vài tiếng sau đó chính là la lên “Nam thân nam thân”.

Địch Vân lúc này thực khẩn trương, chỉ là nhìn thấy người nọđi ra, tg mắt vừa là cao hứng lại vừa là kinh diễm,“Đông Phương……” Nói xong đã muốn đứng lên nghênh đón.

Hạ Tuyết Nghi ở bên cạnh ôm hài tử, kéo lại Địch Vân, nói:“Sư phụ, ngươi gấp cái gì, đứng ở chỗ này bái đường a.”

Địch Vân vừa nghe, nhất thời đỏ mặt, lúng ta lúng túng nhanh chóng chạy trở về, thầm nghĩ bản thân thực nóng vội.

Nhậm Doanh Doanh thấy vậy “phốc xuy” một tiếng bật cười. Đông Phương Bất Bại cũng chỉ mỉm cười, đi đến bên cạnh Địch Vân.

Ánh mắt Địch Vân vẫn luôn dõi theo y, chỉ cảm thấy bản thân cao hứng đến sắp hít thở không thông, cũng không biết nói cái gì cho phải. Tựa như tiểu tửở nông thôn kiếp trước, chỉ biết ngây ngô cười, cái gì cũng không nói được.

“Hành lễđi.” Nhậm Doanh Doanh thấy vậy liền nói.

Cao đường tất nhiên là không có người, Địch Vân bái xong mới nghĩđến, hắn hẳn nên thỉnh Đinh đại ca đến mới đúng, hai người tuy rằng là huynh đệ tương xứng, nhưng Đinh đại ca cũng xem như một nửa trưởng bối của mình, chỉ là hắn hiện tại lại không biết người ở nơi nào.

Tiểu Địch Vân ở bên cạnh bán mạng kêu “y nha ai nha”, đưa tay trảo a trảo, mở to mắt nhìn hai người đối diện với nhau bái xuống, khanh khách lạc cười, tựa hồ cảm thấy rất vui vẻ.

Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại tương đối quỳ gối, cúi đầu liền thấy một lọn tóc đen dài rơi xuống trước mắt, trong lòng một trận ngọt ngào. Nếu là kiếp trước, Địch Vân sao dám xa cầu gặp được một người như thế, tương thủ làm bạn……

“Nương tử.”

Địch Vân đưa tay đem Đông Phương Bất Bại nâng dậy, ở bên tai đối phương nhẹ giọng nói.

Đông Phương Bất Bại tiếu ý trong suốt, đôi con ngươi lóe lên quang hoa, nghe xong lời nói của Địch Vân, trên mặt nổi lên một mặt đỏửng, nhưng cũng không phản bác, chỉ cam chịu.

Địch Vân một trận vui sướng, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Đông Phương Bất Bại, cao hứng không nói thành lời, một phen ngây ngô cười tất nhiên là không tránh khỏi. (Ôi giời, anh này là anh công ngốc nhất trong những truyện đồng nhân Đông Phương mà ta đãđọc =]]~)

Đông Phương Bất Bại thấy vậy buồn cười mà lắc đầu, kéo cái người đang ngây ngô cười trở về tân phòng.

Hạ Tuyết Nghi ôm Tiểu Địch Vân hống hống nói:“Chúng ta đi a, cha cùng phụ thân hôm nay không cần ngươi nga, đi theo ca ca thôi.” Dứt lời nhanh chóng mang theo Tiểu Địch Vân trở về tiểu viện, quấy rầy chuyện tốt của người khác thì thật thất đức a.

Ánh mắt Nhậm Doanh Doanh có chút phức tạp, lại liễm míđi theo ra ngoài.

Đêm nay, hạ nhân trong viện Địch Vân đều được điều đi, thực im lặng. Tân phòng ở ngay bên cạnh lễđường, xa xa liền thấy đèn ***g được treo lên, hồng ảnh rọi vào phòng, thực yên tĩnh.

Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại đi vào, đây là lần đầu hai người bước vào tân phòng. Đông Phương Bất Bại đánh giá căn phòng, đơn giản hào phóng, không xa hoa tục diễm, nhưng lại không tệ. MàĐịch Vân hiện tại dù cho cảnh sắc trước mặt cóđẹp tới đâu cũng không nhìn được, chỉ lo nhìn sườn mặt của Đông Phương Bất Bại tới mức xuất thần.

Đông Phương Bất Bại lúc đầu xem như không phát hiện, y cũng khẩn trương đến đòi mạng, bị người nhìn chằm chằm lại càng thêm khẩn trương, chỉ là sau lại duy trì không được nữa, trên mặt một mảnh ửng đỏ, nói:“Không đi lấy chung rượu, nhìn chằm chằm ta làm cái gì. Ta trước kia sao lại không nhìn ra ngươi háo sắc như vậy?”

Địch Vân nghe xong, sao có thể không biết mình đang bịđối phương chế nhạo, chỉ là nghe được từng chữ như thế trong lòng lại mang theo mật ý. Kết quả là mặt cũng không đỏ, đột nhiên tiến lên một bước đem Đông Phương Bất Bại từ chỗ ngồi bế lên.

Đông Phương Bất Bại hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy cổ hắn, chỉ cảm thấy một phen mê muội, dĩ nhiên bịđối phương đặt ở trên giường.

“Cho ngươi còn dám chê cười ta.”Địch Vân đem y đặt ở trên giường, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn lên môi y, sau đóđem mặt chôn trong mái tóc đen của đối phương, hô hấp thật sâu.

Đông Phương Bất Bại bị hành động của hắn làm sửng sốt, lập tức cười khẽ ra tiếng, nói:“Nguyên lai thành thật của ngươi đều là ngụy trang sao, bây giờ mới lòi đuôi a.”

Địch Vân thở dài, vẫn không đứng lên, siết chặt cánh tay, thấp giọng nói:“Trước để cho ta ôm một lát. Ta cao hứng đến mức cảm thấy không chân thật.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.