Chương trước
Chương sau
Địch Vân uống thuốc, cũng không cảm thấy đáng lắm. Hơn nữa hiện tại thuyền cũng không chạy nên tình trạng khó chịu sớm đã giảm bớt.

Hai người ra ngoài ngắm phong cảnh, vẫn đứng ởđuôi thuyền như trước. Mọi phố xáởđộ khẩu đều rất náo nhiệt, tiếng huyên náo ồn ào, nhưng cũng không quáầm ĩ.

Đang nói cười, bỗng nhiên chợt nghe trong phòng phía sau “Loảng xoảng khi” một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, bất quá lấy võ công của Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại tất nhiên là nghe được rành mạch, còn có loại thanh âm khi ghế dựa bị ngã.

Địch Vân cũng không quan tâm, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhíu mi một chút rồi thấp giọng mà cười. Có chút khó hiểu, đang muốn hỏi thì chợt nghe được động tĩnh gìđó, nhất thời há miệng mà không phát ra được tiếng nào, sau đó thì mặt đỏ lên.

“Làm sao vậy?”Đông Phương Bất Bại thấy thế, vẻ mặt vẫn mang đầy tiếu ý, cốý nhướng mi hỏi.

“Hay là về phòng đi.”Địch Vân cóđiểm xấu hổ, thuyền này có bố trí xa hoa đến đâu thì cũng chỉ là thuyền, cách âm trong phòng đương nhiên kém với khách sạn. Mà căn phòng phía sau chính là nơi ở của Lệnh Hồ Xung, động tĩnh tinh tế tác tác bên trong, thậm chí là tiếng thở dốc cũng nghe được rành mạch.

“Trở về làm gì?”Đông Phương Bất Bại vẫn cười hỏi, thấy hắn đáp không được mới nói:“Chúng ta lại không có nghe lén a.”

Địch Vân có chút bất đắc dĩ, tiến lên một bước, đưa tay bế ngang hồng y nhân kia lên, phi người lên, nhẹ nhàng xảo xảo đi vào phòng mình. Nâng tay đóng cửa lại mới đem người trong lòng đặt lên ghế, nói:“Không phải nghe lén cũng không tốt……”

Địch Vân nói được một nửa thì không thể mở miệng. Đối phương bỗng nhiên nâng tay vòng qua cổ tay, bên tai lập tức một trận ẩm ướt, bên gáy lại chợt đau xót, hẳn là bị người nọ cắn đi. Điểm ấy đau đớn ấy đối với Địch Vân mà nói không đáng kể chút nào, chỉ là người nọ sau khi cắn xong còn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên dấu răng. Một chút đau đớn lẫn cùng cảm giác nóng ẩm khiến hắn giật mình.

“…… Đông Phương?”

Đông Phương Bất Bại không nói chuyện, cánh tay ôm chặt lấy hắn không cho hắn đứng dậy, sau đó dưới chân đảo qua. Địch Vân nghiêng thân một chút, một cỗ lực khiến hắn hạ bàn(dưới chân) bất ổn. Đông Phương Bất Bại canh đúng thời điểm thì khẽ nhấc chân, thắt lưng vừa chuyển, thuận thếđem hắn ấn lên chỗ mình vừa ngồi, mà bản thân y tất nhiên là ngồi ở trên đùi người nọ.

Địch Vân hoảng sợ, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng y, sợ y ngã sấp xuống. Còn chưa kịp nói chuyện, một nụ hôn thấp nhuyễn nhẹ nhàng hạ xuống môi, hắn không khỏi ngừng thở, cánh tay cũng theo bản năng siết chặt vài phần.

Đông Phương Bất Bại cảm giác được đầu lưỡi đối phương đã vói vào, hơi cường thếđem quyền chủđộng cướp đi, y liền phóng nhuyễn thân thể mà tiến vào lòng người nọ. Tay khoát lên cổ hắn, ngón tay như có như không miêu tả theo vết răng vừa nãy.

Địch Vân bị y trêu chọc có chút không thể kiềm chế, nắm lấy hai vai y màđem người kéo ra. Đông Phương Bất Bại há miệng thở dóc, môi có chút sưng đỏ, trong mắt bao hàm sương mù, mái tóc dài buông xuống, sai tử (dây buộc tóc) rơi trên mặt đất, suối tóc đen tuyền ra thản nhiên tung bay.

“Ngươi không thích?”

Địch Vân chỉ cảm thấy lời nói của đối phương nhẹ tựa lông hồng, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng mà gãy nhẹ trong lòng hắn, cảm giác ngưa ngứa khiến người xao động. Đông Phương Bất Bại nói xong, lại tiến đến, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên dấu răng trên cần cổ hắn. Tóc dài rối tung rơi bên cổĐịch Vân, kiều diễm vô hạn.

“Đông Phương.”Địch Vân ôm lấy thắt lưng y, không khỏi siết chặt cánh tay một chút, muốn ngăn lại động tác của người nọ. Hắn rất muốn trấn định, chỉ làái nhân an vị trong lòng mình còn không ngừng khiêu khích, hạ thân tất nhiên là nổi lên phản ứng. Đông Phương Bất Bại tựa hồ cũng nhận ra, khẽ nhấc thắt lưng, như có như không ma sát ở nơi cực nóng của đối phương.

“Đừng nhúc nhích.”Địch Vân hít sau, tay vừa lật liền đem y chế trụ trong lòng ngực, không để cho y nhúc nhích. Thế này mới hung hăng hấp khí, bản thân cũng không dám động, đem mặt chôn trong mái tóc dài của người nọ, hít thở thật sâu để giảm bớt xao động.

“…… Ngươi,”Đông Phương Bất Bại bịđiểm huyệt, nhuyễn ở trong lòng hắn không thểđộng đậy, chỉ cảm thấy bịôm đến có chút hít thở không thông, như là muốn hung hăng đem y tiến vào lòng ngực. Chỉ là trong lòng không khỏi có chút mất mát, trên mặt không biết là lạnh lùng hay là côđơn, nói “Ta đã như vậy…… Ngươi vẫn không muốn sao? Hối hận đi?”

Địch Vân nghe lời y nói, trong lòng không khỏi run lên, lúc này mới biết đối phương đã hiểu lầm ý của hắn, không khỏi một trận lo lắng. Lập tức giải huyệt đạo của y, buông người ra, nói:“Ta……”

Đông Phương Bất Bại được thả ra, sao còn muốn nghe hắn nói, tay chống xuống muốn đứng lên. Địch Vân thấy thế, nhanh chóng nâng đưa tay lại điểm huyệt đạo của y. Đối phương có lẽ do khí huyết không thông, động tác chậm mất nửa nhịp, bị hắn chế trụđại huyệt, nhất thời không xuất được khí lực.

Địch Vân thuận thếđem Đông Phương Bất Bại ôm vào trong lòng, thế này mới thở dài một tiếng, nói:“Ngươi sao lại nghĩ miên man như thế a.” Nói xong lại cảm thấy buồn cười, thán khí nói:“Ta hối hận làm gì, sao lại có khả năng hối hận? Cao hứng còn không kịp.”

Đông Phương Bất Bại không nói, trưởng mi khẽ nhíu, hàng mi rũ xuống, cũng nhìn không ra y đang suy nghĩ cái gì. Địch Vân không khỏi hôn hôn lên tóc y, nói:“Ta lại chọc ngươi không vui, thật sự không nên a.”

Đông Phương Bất Bại giương mắt nhìn hắn, cảm thấy người nọ chỉ cần mở miệng cùng y nói chuyện, loại ngữđiệu bất luận khi nào cũng mang theo ôn nhu này làm cho hắn dù có giận cũng không sinh khí nổi. Chỉ là như vậy lại càng thêm không thoải mái. Thế này mà còn là đệ nhất cao thủ trên giang hồ sao? Đông Phương Bất Bại cười khổ, nếu đổi lại là người khác, y sao có thể buông đi một thân ngạo khí mà yêu thương nhung nhớ?

Địch Vân cúi đầu hôn lên mắt Đông Phương Bất Bại, hắn chỉ cảm thấy ánh mắt như vậy khiến hắn có chút đau lòng, “Ta không hối hận, ta thích ngươi, cũng muốn ôm ngươi.” Nói xong dừng một chút, lại có chút ngượng ngùng, đưa tay sờ sờ cái mũi, lại nói:“Ta như thế nào cũng là một đại nam nhân, không phải Liễu Hạ Huệ gìđó, ngươi vừa rồi hẳn cũng biết. Kỳ thật ta là muốn, muốn sau đó……”

Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói được một nửa liền đứt quang, vừa muốn ngẩng đầu, chợt nghe một thanh âm trầm thấp bên tai nói:“Đông Phương…… Ngươi có nguyện ý gả cho ta không?” (Cầu hôn kìa ♥~)

Đông Phương Bất Bại cả kinh run lên, lập tức liền nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người nọđến ngây ngẩn cả người, thế này mới hiểu được người nọđang nghĩ cái gì. Chỉ là lần này thực bị hắn làm tức chết.

Địch Vân thấy thế nhíu nhíu mày, nói:“Bất quá, ngươi là Giáo chủ. Bên ngoài cũng đồn đãi ta là nam sủng của ngươi……” Nói xong không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đông Phương Bất Bại cũng bị hắn chọc cho nở nụ cười, nếu để cho y nghe được người bên ngoài nói như vậy, y tất nhiên sẽ sinh khí, người khác cũng đừng hòng nghĩ qua. Chỉ là lời này xuất phát từ miệng Địch Vân, không hiểu sao lại nghe ra chút hỉ cảm.“Phốc xuy” cười ra tiếng, sắc mặt sao còn có thể lạnh lùng nữa.

Địch Vân thấy cũng mỉm cười. Trên giang hồđều nói Dương Liên Đình cóđược sủng tín của Đông Phương Bất Bại bời vì hắn là một nam sủng, chỉ là thân thể này tuy so với thân thể của hắn kiếp trước tốt hơn vài phần, nhưng cũng không đến nỗi là tuấn lãng bất phàm, càng đừng nói xinh đẹp tuyệt trần linh tinh gìđó. Nói như thế thực có chút buồn cười.

Đông Phương Bất Bại sau khi cười xong thì thở dài, nghiêng đầu tựa vào vai Địch Vân, mới nói tiếp:“Vậy sính lễ của ngươi đâu, không phải muốn dùng tay không chứ?”

Địch Vân vừa nghe chợt sửng sốt nửa ngày, lập tức vừa cao hứng lại vừa kinh hỉ, “Ha ha” cười nói:“Ngươi đáp ứng rồi? Thật sao?!” Nói xong lại có chút rầu rĩ, tiếp lời:“Vậy ngươi muốn cái gì? Chỉ sợ kẻ nghèo hèn như ta không có a. Ngươi lại là Giáo chủ, cái gì cũng không thiếu.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nâng tay đặt lên tim hắn, chậm rãi nói:“Vậy ngươi đem tâm ngươi tặng cho ta đi. Nếu ngày sau ngươi thích người khác, ta sẽ lấy nó ra mà hảo hảo nhìn một cái.”

Địch Vân đưa tay nắm lấy tay y, nói:“Chỉ sợ ngươi không cần……”

Địch Vân nói được một nửa liền bịĐông Phương Bất Bại ngăn lại, đối phương ra hiệu đừng lên tiếng. Địch Vân thế này mới nghe được ngoài cửa cung âm, hiển nhiên là do vừa rồi quá vui sướng nên mới không chúý.

Chỉ là người tới võ công không tốt lắm, tiếng bước chân thực nặng. Địch Vân nghe qua một lát thì giật mình, đến nhân không phải ai khác mà làđại tiểu thư của phái Hoa Sơn – Nhạc Linh San. Mà Nhạc Linh San hiển nhiên cũng không phải muốn đến phòng bọn họ, chỉ làđi ngang qua thôi.

“Bên cạnh, bọn họ còn đang……”Địch Vân đứng lên mở to hai mắt chỉ ra ngoài cửa, cũng không biết bản thân đang muốn nói gì. Nhạc Linh San nếu đi qua phòng của Lệnh Hồ Xung, mà hai người kia tám phần còn đang……

Nghĩ đến đây bản thân cũng có chút xấu hổ, Địch Vân nghĩ, nếu cũng bị Nhạc Linh San thấy được như vậy……

“Chuyện của bọn họ, ngươi lo cái gì.”Đông Phương Bất Bại cũng theo đó đứng lên, chỉ là nâng tay kéo hắn lại, không để cho hắn ra ngoài,“Lệnh Hồ Xung cho dù cùng Lâm Bình Chi có quan hệ tốt, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương đến tiểu sư muội mình. Chỉ tiếc tiểu cô nương Nhạc Linh San kia thích bộ dạng tuấn tú, đi đểý Lâm Bình Chi. Đáng thương họ Lâm kia lại không dám chọc giận đại tiểu thư, vừa hân hoan với người trong lòng lại vừa lo sợ kẻ khác.” Nói xong dừng một chút mới tiếp,“Bị nhìn thấy cũng không phải chuyện xấu, có thể khiến người tỉnh ngộ.” (Chém >.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.