Trong một buổi bình minh ấm áp của ngày xuân như thế này nhưng Bạc Băng lại khó có được mộng đẹp.
Trong giấc mơ, không khí mang theo hươngthơm của cỏ xanh, cô mặc áo cưới trắng tinh đang bước đến bên cạnh mộtngười đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh, anh cầm lấy tay cô…
Cô cố gắng ngẩng đầu lên để nhìn rõ mặtcủa đối phương. Nhưng lúc ấy trong không gian bất chợt truyền đến mộttiếng động với lực đập rất lớn, đủ kéo cô về với thực tại.
Bạc Băng lau lau nước bọt ở khóe miệng, đưa mắt nhìn về bốn phía, từ vách tường truyền đến hai tiếng gõ.
Đây là thói quen của cô, bởi vì lườibiếng nên ngày thường khi có việc tìm Diệp Chính Thần, cô thường dùngcách gõ tường để khỏi phải chạy sang phòng sát vách gọi anh.
Một tiếng gõ: Cơm đã có, qua phòng em ăn cơm.
Hai tiếng gõ: Có việc cần anh giúp đỡ, anh có thể qua đây được không.
Ba tiếng gõ: có “Tiểu Cường”(1),cứu em với!
(1) Tiểu Cường: gián, con gián
Bốn tiếng hoặc hơn bốn tiếng: Xin lỗi, đang có việc gấp.
Người nào đó mới sáng sớm đã đập tường, lại đập những ba tiếng, nhất định là đang gặp chuyện khẩn cấp!
Chợt nhớ ra rằng anh đang bị thương, BạcBăng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Ngay cả quần áo vẫn chưa kịp thay, lập tức mặc nguyên bộ áo ngủ chạy thẳng sang phòng sát vách.
Vừa vào cửa, đập vào mắt cô là hình ảnhDiệp Chính Thần đang đứng dựa người vào vách tường. Bộ áo ngủ màu trắnglàm tôn lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054394/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.