Năm đầu tiên Bạc Băng ở Nhật Bản, khí hậu ở Osaka có chút khác thường, vào tháng mười một lá phong đỏ rộ khắp núi đồi.
Cô nghe nói, khi đến Nhật Bản mà khôngđược thấy lá phong ở Arashiyama là một tổn thất rất lớn. Gặp dịp thếnày, Bạc Băng liền hẹn Tần Tuyết đi ngắm lá phong nhưng cô ấy lại nói đã đi ngắm rồi. Cô lại không có bạn bè nào khác ở đây, xem ra đành phảimột mình đi Arashiyama mà ngắm lá phong thôi.
Trong không gian tĩnh lặng, dòng nướcchậm chạp chảy đi một cách nhẹ nhàng, chúng như quyến luyến ôm lấy châncầu không biết xuôi về hướng nào.
Bạc Băng đứng trên cầu, mắt cô ngắm nhìnthành phố xa lạ, cô không hề quen biết phong cảnh này. Xung quanh cô,đều là một thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được. Bỗng nhiên cô nhớ vềquê nhà, nhớ đến bố mẹ già tóc đã bạc màu. Cô đơn, nhớ nhung, thêm vàođó là những ngày gần đây cô luôn cảm thấy ấm ức, sự tủi thân cũng theođó mà nhân lên, ngay cả một con người vô tâm như cô cũng không thể kìmđược nước mắt. Trong quang cảnh đẹp đẽ rực rỡ thế này, nước mắt cô bấtgiác cứ như vậy mà tuôn rơi.
‘Tách tách’ tiếng nháy máy ảnh đánh thứccô, theo hướng âm thanh phát ra Bạc Băng quay đầu lại tìm kiếm thì gặpđược Diệp Chính Thần, trong tay anh đang cầm chiếc máy ảnh.
“Sư huynh? Sao anh lại ở đây?”
“Ngắm phong cảnh, nhìn phụ nữ.” Anh cườinói, khi ánh mắt anh vô tình chạm vào đôi mắt ẩm ướt của cô thì nụ cườitrên môi anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-phong-hoa-chuc-sat-vach/3054388/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.