"Minh Không?" - Võ Thái hậu nhìn chằm chằm chữ "Chiếu" kia, xuất thần.
(giải thích một chút: chữ Chiếu 曌là được kết hợp bằng hai chiết tự Minh 明và Không空, mới đầu Võ Thái hậu không hiểu nên mới đọc thành Minh Không)
Võ Thái hậu chợt bật cười thành tiếng: "Ha! Nàng muốn cho trẫm xuất gia sao?"
Vừa nói còn vừa cố ý dùng ngón tay nâng cằm Uyển Nhi lên, mị hoặc nghi ngờ: "Khanh khanh, nếu trẫm đi xuất gia thì sao có thể lấy nàng làm thê tử được a?"
Uyển Nhi bật cười.
Nàng liền biết, hiện nay Võ Thái hậu cũng chưa biết đến chữ này đâu!
"Thái hậu nghe nhiều biết rộng, còn không nhận ra đây chỉ là một chữ sao?" - Uyển Nhi cố ý nói.
"Một chữ?" - Võ Thái hậu kinh ngạc.
Tiếp theo, nàng cảm thấy mình đang bị Uyển Nhi khích tướng: "Thế nào lại là một chữ được? Trẫm chưa từng thấy qua a."
Đúng vậy! Cái chữ này vừa mới được ta tạo ra, người đương nhiên không biết rồi.
Uyển Nhi mỉm cười.
"Thái hậu không nhận ra, nhưng thiếp biết." - Uyển Nhi nháy mắt nhìn Võ Thái hậu: "Chữ này đọc là «Chiếu»."
"Chiếu?" - Võ Thái hậu sững sờ.
"Đúng là đọc vậy sao?" - Võ Thái hậu không vững tâm hỏi lại.
Dù sao trong lòng nàng, tài học của Uyển Nhi rất không tầm thường.
Bất quá, Võ Thái hậu rốt cuộc vẫn là Võ Thái hậu, học thứ của nàng không phải để trang trí.
"Giải thích thế nào?" - Nàng hỏi Uyển Nhi.
Uyển Nhi đem công lao của người sáng tạo ra chữ này bên thời không bên kia, rõ ràng miễn cưỡng khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-vo-tac-thien-vu-lang-xuan/931778/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.