Chuyện bắn cung cưỡi ngựa, xem trọng nhất là ngày tháng tích luỹ luyện tập, tuyệt đối không phải một lần là xong.
Huống hồ Uyển Nhi lại còn là một nữ tử yếu đuối như vậy?
Xem như trước giờ Uyển Nhi không chịu thừa nhận mình yếu đuối, nhưng thể chất của nàng cũng thực sự không phải gọi là cường hãn.
Võ Thái hậu đương nhiên biết rõ điểm này, cho nên cũng không sốt ruột cầu thành.
Thời điểm nàng chỉ điểm cho Uyển Nhi kéo cung, phải hết sức chú ý đến mục tiêu trước mặt, lại liên tục dặn dò mấy lần, sau đó mới dùng mũi tên thật đặt lên dây dung.
Bất quá chỉ muốn Uyển Nhi có được cảm giác kéo căng dây cung cùng nắm tiễn mà thôi, cho nên Võ Thái hậu cũng không vội vàng gì.
Gần nửa canh giờ sau.
"Nghỉ một chút đi." - Võ Thái hậu nói.
Nàng lo lắng sợ bảo bối của nàng mệt mỏi.
Uyển Nhi thật sự không cam tâm nếu không tự mình bắn ra một tiễn. Nhưng nàng cũng rõ ràng nếu bây giờ tự tay mình "bắn ra một tiễn" cũng sẽ chỉ làm trò cười mà thôi, cho nên đành nhẫn nại xuống.
Cánh tay ê ẩm, do thiếu rèn luyện a!
Uyển Nhi thầm than.
Bởi vì sợ trời mùa đông làm hỏng Uyển Nhi, Võ Thái hậu liền đem cung tiễn ném cho Triệu Ưng rồi nhanh chóng lôi kéo Uyển Nhi vào trong ấm áp.
Vừa cởi áo choàng lông cừu dày bên ngoài, đã nghe nội thị tới bẩm báo: "Chu quốc công cầu kiến."
Trước đó Chu Quốc Công Hạ Lan Mẫn Chi đã bị tước đoạt quan phẩm cùng tước vị,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-vo-tac-thien-vu-lang-xuan/931776/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.