Hôm sau, Sở Hiên nghiêm túc đưa ra đề nghị đốt sạch khu rừng giết chết lũ khỉ. Trịnh Xá não quả thực ngày càng thoái hóa, không ngừng hỏi tại sao. Vô Nhan chỉ là cảm thấy Trịnh Xá thật đáng thương. Sau khi đốt sạch khu rừng, mọi người tiến vào kim tự tháp. Nhìn thấy kim tự tháp, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, dọc đường mọi người đều thấy vô số xác khỉ, không ai dám chắc phía trước có còn con nào còn sống không, nếu quả là có thì số lượng cũng đủ để đoàn diệt cả nhóm. Không phải một trăm, hai trăm con, mà là hàng ngàn vạn con, có trời mới biết tại sao trong khu rừng này lại nhiều khỉ đến vậy, chúng nó rốt cuộc đã ăn những thứ quái gì?
“Cô làm gì vậy?” Sở Hiên đẩy kính nhìn lòng bàn tay Vô Nhan “Bọ cạp sao?”
“Đây là Scorpio. Nhiệm vụ của tôi là đưa nó đến đây, được 500 và 1 cái D.” Vô Nhan đắc ý “Thật sự rất đơn giản.”
“Phải vậy không?”
“Vua bọ cạp hồi sinh, tước bỏ thuộc tính và kỹ năng đã cường hóa của người khiêu chiến, đồng thời Đội quân của thần Anubis khởi động, tiêu diệt tất cả sinh vật trong phạm vị 50km xung quanh kim tự tháp, cho đến khi Vua bọ cạp bị giết...”
“Hòan thành chi nhánh kịch tình đạt 500 điểm cùng 1 chi tiết kịch tình D”
“Kích phát quái vật thủ hộ lăng mộ. Tiêu diệt bọ cạp thủ hộ được 2000 điểm cùng 1 chi tiết cấp C.”
Mẹ nó chứ!!! Chủ thần ngươi chơi ta. Vô Nhan không thể nghi ngờ mặt đơ ra nhìn con bọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-vo-han-khung-bo-vien-gia/71500/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.