Mọi người lại cưỡi khí cầu bay về thành phố của người chết Hamunaptra, dù sao thì lần thám hiểm lăng mộ này đã khiến tất cả thật sự kinh hoàng, chẳng những người đầy thương tích mà mọi người còn đều phải nghỉ ngơi lấy sức mới có thể tiếp tục mạo hiểm. Dù sao thì mười phút định mệnh trong lăng mộ đã khiến tinh thần cả bọn căng như dây đàn, giờ ngồi bình tĩnh suy nghĩ lại, mọi người đều thấy là phải nghỉ ngơi thật thoải mái một phen. Sau đó Vô Nhan không tham gia. Phải biết có đi cũng không làm được gì. Trịnh Xá sẽ bị tượng đá và lũ khỉ chơi cho sống dở chết dở. Quả nhiên sau đó Trịnh Xá trở về đem thương thế cực kỳ nghiêm trọng. Trịnh Xá cuối cùng cũng được bác sỹ chuyên nghiệp chữa trị, không phải cần mấy người O’Connell băng bó thô bạo lung tung nữa. Sau khi rửa nước thuốc, vết thương được băng bó lại, vết thủng ở ngực cũng được khâu mấy mũi, Trịnh Xá rút cuộc cũng ngủ thiếp đi, lần ngủ gần nhất của hắn đã cách đây hơn ba mươi tiếng. Không thể không thừa nhận, lực hồi phục của huyết thống bá tước Vampire thật sự kinh khủng, sau khi Trịnh Xá tỉnh dậy đã có thể vận động tự do như người bình thường. hai ngày trước hắn bị thương gần chết, mà đến khi tỉnh lại đã có một cái kinh hỉ trước mặt, Cuốn sách của thần Ra bằng vàng dày cộp đang được Evelyn ôm chặt trong lòng còn công nhân xung quanh đang hoan hô cái gì đó. “Anh tỉnh rồi.” Vô Nhan đưa đồ ăn cho Trịnh Xá “Đã đào được cuốn sách của thần Ra. Ăn đi sau đó chúng ta vào tế đàn.” Trịnh Xá ánh mắt phức tạp nhìn Vô Nhan. Hắn trịêt để tin tưởng Vô Nhan có khả năng dự cảm cực mạnh về nguy hiểm. Chỉ cần có lợi, Vô Nhan sẽ tiến đến. Nhưng có hại, cô ấy sẽ đi đường vòng. Vô Nhan có thể đưa ra lời dự đoán, nhưng lại không nói cách giải quyết. Nhiều lúc cảm thấy cô ấy quá thờ ơ, nhưng thực ra hành động của cô ấy cực kì tỉnh táo và lí trí. Điều này làm hắn đặc bịêt thấy giống Sở Hiên. Không hiểu sao nhìn Vô Nhan một mặt lạnh nhạt như vậy, hắn lại liên tưởng đến nam nhân đeo kính ấy. “Quả nhiên chuyến này không thể thu hoạch được, lại còn gặp phải Imhotep.” Trịnh Xá thở dài. “ Cô có cách nào không?” “Đương nhiên có.” Vô Nhan nhón một quả nho để ăn. “Anh nghĩ Imhotep muốn kho báu của vua bọ cạp làm gì? Anh biết hắn cần gì sao? Giải quyết vô cùng đơn giản, thậm chí có thể mượn lực của hắn nữa kìa.” “Thật vậy sao?” Trịnh Xá kinh hỉ “Cô có cách? Imhotep cần gì? Đàn ông cần tiền tài, quyền lực và đàn bà. Hắn cũng vậy. Tiền tài và lực lượng hắn không thiếu. Phụ nữ, hắn chỉ yêu mình Acksunamun. Nhưng hắn là bất tử, còn Acksunamun là người thường. Như vậy…” Trịnh Xá ngắt tóc, mô phỏng theo Tiêu Hoành Lụât “Nghĩ ra sao? Chúng ta đi hồi sinh Sở Hiên thôi. Phàm nhân trí tuệ.” Vô Nhan thở dài. “...Hồi sinh thành viên từng xuất hiện trong Trung Châu đội, có thi thể cần một chi tiết kịch tình cấp B, 7000 điểm thưởng, không có thi thể hoặc thi thể được chế tạo trong Chủ Thần không gian cần một chi tiết kịch tình cấp B, 8000 điểm thưởng, thi thể được phục chế trong trạng thái trước khi người đó chết...” “Có hồi sinh thành viên đoàn đội hay không?” “Chủ Thần, hồi sinh Sở Hiên.” Trịnh Xá cầm Cuốn sách của Amun-Ra, trong lòng yên lặng nói, đây là trình tự ngôn ngữ Chủ Thần lưu lại cho hắn lúc trước, chỉ cần đủ điểm thưởng và chi tiết kịch tình, nêu tên người kia, nếu người đó đã sống lại một lần thì vô hiệu, nếu chưa thì sẽ được hồi sinh. “Khấu trừ 8000 điểm thưởng, một chi tiết kịch tình cấp B, khởi động hồi sinh...” Về điểm thưởng tạm thời không cần lo lắng giống nguyên tác vì đã có Vô Nhan. Sau đó, Trịnh Xá “xem” được quá khứ của Sở Hiên, mới biết nam nhân tam vô này cuộc đời quả là đáng buồn. Hắn cũng có thay đổi cái nhìn với Sở Hiên. “Sở Hiên, hãy giúp ta.” “Ta còn chưa chết.... Hoặc là được hồi sinh? Tại sao ta phải giúp ngươi?” “Bởi vì ta có cách để ngươi có thể cảm nhận được đau đớn, cảm nhận được vui vẻ, cảm nhận được mùi vị cùng tất cả cảm giác mà một người bình thường có được... Ta có cách giúp ngươi!” Sau đó, Vô Nhan nhìn thấy trên tế đàn, Sở Hiên xuất hịên. Nam nhân này là trí của Trung Châu đội. Là tình nhân trong mộng của hàng ngàn độc giả. Là nam chính của hàng lọat tiểu thuyết đồng nhân cả đam mỹ lẫn ngôn tình. Biểu cảm của hắn vô cùng lạnh nhạt, tưởng chừng không thứ gì khiến hắn hứng thú. “Sở Hiên, đây là Vô Nhan, người duy nhất sống sót khi đối mặt với Ác Ma đội. Đây là Sở Hiên, trí giả của đội chúng ta.” Vô Nhan không hiểu sao có chút lạnh người. Người này quá nguy hiểm. Đứng trước hắn cảm giác không thể nói dối. Huhu ta vừa mới giả bộ trấn định được vài ngày, tại sao có thể trở lại thành bị sợ người lạ chứ? “Được rồi, như vậy, kể cho tôi chi tiết chuyện đã xảy ra. Cả cô nữa, đi theo tôi, nói chi tiết về huyết thống của cô đi.” Vậy là Vô Nhan đi theo, nghe Trịnh Xá kể lại chuyện và Sở Hiên phân tích, cô càng lạnh người. Đối dịên với trí tụê như vậy, làm sao cô có thể dấu diếm chuyện gì? Làm thế nào đây? “Đến lượt cô. Trịnh Xá đã kể xong chuỵên rồi, còn phần của cô? Tại sao cô thóat được Alien? Trong Resident Evil 2 cô đã làm gì? Kể chi tiết.” Vô Nhan vờ trấn định nhưng lòng bàn tay ướt mồ hôi. Cô bắt đầu nhớ lại. Trừ bỏ việc cô là linh thể bay quanh phi thuyền 2 tháng trước khi mọi người tiến vào. “Ở Alien 4, tôi vẫn là người thường. Từ nhỏ tôi có thói sợ người lạ, thường chỉ tiếp xúc với động vật nên có thể hiểu biết về chúng đôi chút. Khi gặp Alien thì tôi muốn chạy trốn nhưng vấp phải đuôi của nó. Sau đó ngoài ý muốn phát hiện tôi có thể giao tiếp với chúng. Sau đó tôi bị ngất đi, khỏang thời gian đó Alien đã lấy ấu thể trong người tôi ra. Khi chủ thần nêu lên đã mở khoang cứu sinh, còn 10 phút nữa tàu nổ tung thì tôi đang ở cạnh Alien, vì vậy gây ra chi nhánh kịch tình cứu sống Alien được 10000 điểm và chi tiết cấp A. Lúc đó tôi vẫn chưa biết về huyết thống, chỉ cho là không có cách đưa nó đi. 1 phút cuối cùng, tôi quay sang hỏi nó có muốn đi cùng tôi sống sót không. Nó đồng ý, thế là chủ thần nói tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, huyết thống mở ra.” “Huyết thống của tôi chia làm mở ra 10% 50% 80% và 100%. 10% là có thể trao đổi với linh hồn, Mở ra phong ấn 50% có khả năng thu phục và sử dụng sinh vật có linh hồn, giống như Alien, tôi và nó là hòan tòan độc lập. Tôi có thể sử dụng nó, cũng như nó có thể thông qua tôi để hành động. Mở ra phong ấn 80% có khả năng khống chế linh hồn, ở đây linh hồn chính là thuộc dạng như Sadako trong Chú óan, các linh thể trong phim kinh dị không lời giải. Mở ra phong ấn 100% có khả năng khống chế sinh vật còn sống, cái này thì giống như mở ADN tầng 5, tuy nhiên chỉ khống chế sinh vật.” “Vì tự thân mang huyết thống nên không thể đổi huyết thống, tôi đổi nội lực và tu luyện võ công. Sau đó tôi đổi 1000 ngày về trái đất để luyện tập, không ngờ kích phát chi nhánh kịch tình, gây ra Alien 5. Trái đất đã thành ổ Alien, còn tôi mở ra huyết thống 50%, súyt bị Alien khống chế.” Trịnh Xá há mồm. Trứơc nghe Vô Nhan kể rất nhẹ nhàng, không ngờ mọi chuyện còn có nguy hiểm như vậy. Alien thể tiến hóa hắn gặp phải, đương nhiên vẫn còn nhớ rõ sự khủng bố của nó. Vô Nhan lại có thể khống chế được Alien biến dị, thật quá trâu bò. “Cô rất mạnh, tại sao không bị nhân bản vào Ác Ma đội?” Sở Hiên nâng kính “Tôi không biết.” Vô Nhan nhíu mày “Có điều nhân bản vào Ác Ma đội là những người có tiềm lực, lại phải mở ra AND. Nhưng mà có tiềm lực cũng phải có thời gian phát triển. Hoặc là đã chết, hoặc là chưa đủ điều kiện để nhân bản thôi.” “Cô rất hiểu biết về chủ thần không gian.” Sở Hiên đơn giản nói “Giống như…” “Chiếc hộp và người ngoài hộp. Rồi một ngày người bên ngoài chiếc hộp bị đẩy vào.” Vô Nhan nói “Tôi chỉ có thể nói được như thế.” Ánh mắt Sở Hiên trở nên cùông nhiệt. Trước đó hắn cũng có giả thiết về chiếc hộp, nghe được điều này hắn cực kì hưng phấn. Mặc dù chính hắn không ý thức được đối với sự vật sự việc mình không biết, hắn luôn có sự hưng phấn khó tả. Hắn có cảm xúc, chứ không phải tam vô như mọi người nói. Có điều chính hắn cũng không ý thức thôi. “Hai người nói gì tôi không hiểu?” Trịnh Xá vò đầu, đau khổ nói. “Phàm nhân trí tuệ.” Cả Vô Nhan và Sở Hiên lên tiếng, sau đó quay sang nhìn nhau. “Tiếp tục đi. Vậy còn chuyện ở Resident Evil 2. Tôi nghĩ tôi cũng đã biết lí do tại sao. Cô lựa chọn rời đi là rất sáng suốt. Khi trí không bằng, lực lượng tuỵêt đối bị áp đảo, chỉ có kẻ ngu ngốc mới trực tiếp đâm đầu vào.” “Tôi sử dụng phòng hộ cấp A tránh thóat tinh thần lực dò xét. Sau đó thả Alien ra tiêu dịêt zombie, thu hút sự chú ý của cao tầng Umbrella để lẻn vào. Thân phận của tôi là nhân viên sở nghiên cứu nhưng hạng mục bị ngừng. Tôi thuyết phục họ rằng A – Virut có lực lượng tuyệt đối, đã thành công trên vật, và tôi có thể điều khiển nó. Tôi đề nghị họ tiếp tục dự án, và hứa tặng họ G – virut tiến hóa thể. Lúc đó Trịnh Xá tự nhận là G đã gây oanh động lớn. Tôi thành công lấy được mẫu T – Virut. Tôi nghĩ anh sẽ hứng thú với nó.” Nói xong từ không gian lấy ra một xấp tài liệu và 1 ống nghiệm. Trịnh Xá tiếp tục há mồm. Bọn họ còn bàn trở lại để lấy T – Virut, Vô Nhan trực tiếp đã lấy được. Đây là cỡ nào nghịch thiên cơ chứ? Người so với người, quả nhiên là tức chết nhau mà!!! “Rất tốt!” Sở Hiên cầm lấy tài liệu, cùông nhiệt đáy mắt không giảm. “Có thứ này thì thực lực đội chúng ta sẽ tăng mạnh. Trở về chủ thần không gian đưa cho tôi mẫu để nghiên cứu. Ở đây không phương tiện. Tiếp tục.” “Ách, thực ra tôi có chủân bị đồ. Nếu không ngại thì anh có thể nghiên cứu luôn. Trở về có 8 ngày cũng không đủ.” Nói xong tiếp tục lấy đồ ra. “Được rồi. Hai người đi về đi. Ngày mai sẽ bàn chuyện về Vua bọ cạp.” Sở Hiên mở lệnh tiễn khách “Ách, đừng thức khuya nghiên cứu quá nhiều. Anh nghỉ ngơi đi.” Trịnh Xá gãi đầu Vô Nhan như được đại xá, đưa túi không gian chứa đầy đồ thí nghiệm cho Sở Hiên rồi lủi thật nhanh. Cũng may ngay từ đầu cô đã chủân bị kĩ. Thật may, Sở Hiên chỉ nhịêt tình với đống vật chết đó, cũng chưa đến lượt cô. Chỉ là Vô Nhan à, cô nghĩ thóat đựơc sớm thế sao? Cô vẫn còn non lắm!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]