Ở hoang mạc, Lục Dao cứu một Cái ca người Trung Nguyên, hắn ngay cả quần áo cũng không mặc chỉnh tề mà dám dũng cảm xông vào sa mạc, trong giây phút thập tử nhất sinh Lục Dao phát hiện cái bình hắn cầm bên trong không phải đựng nước mà là rượu, Lục Dao muốn bái phục hắn luôn. Đây gọi là tự tìm chết mà Thập Nhất sư huynh hay nói đi?!
Cực khổ vất vả vác người ta tới Trung Nguyên, không ngờ rằng người nọ sống chết lại không chịu đi, nhìn thấy hai mắt hắn toả sáng Lục Dao nhớ tới lời Thất sư tỷ đã từng nói, ở Trung Nguyên có rất nhiều người biến thái, bằng một cách kì diệu nào đó sẽ bị ăn không còn một mảnh vụn, nhất là rất thích ăn nam nhân……………
Lục Dao nghĩ thật ra thì ăn nam nhân hay nữ nhân hẳn là đều như nhau đi! Không không không, không thể ăn thịt người. Vừa tưởng tượng mấy thứ kỳ quái vừa quay đầu nhìn nam nhân đằng sau, ừm, thật khả nghi a thật khả nghi!
Xe ngựa chậm rãi chạy tới Dương Châu, còn chưa kịp dừng hẳn thì Lục Dao đã ném tiền vèo vèo qua cho người đánh xe, sau đó chạy hoà vào đám đông. Khoé mắt nhìn thấy người Trung Nguyên nọ đang sửng sốt, Lục Dao đắc ý, khinh công của ta là do đích thân Giáo chủ đại nhân truyền dạy, chấp ngươi chạy chân trần trước hai dặm cũng không đuổi kịp ta, ha ha ha~
Quách Phương đang nằm thẳng cẳng khô queo khô quắt giữa sa mạc mênh mông âm thầm hối hận, sơ suất quá, bản đồ Minh Giáo quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-truyen-ngan-cua-cai-minh-va-dong-bon/121992/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.