*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Dao là người chậm chạp, tay chân chậm mà phản ứng cũng chậm, cho nên thời kỳ phản nghịch cũng chậm hơn một chút so với người khác!
Sau vài ngày Lục Dao náo loạn thì Đại sư huynh mới giật mình nhận ra, tiểu sư đệ đã tới thời kỳ phản nghịch rồi!
Đại sư huynh kích động mang bộ mặt muốn dạy dỗ đứa trẻ hư đi tìm tiểu sư đệ, nhưng đứa nhóc trong phòng đã sớm bốc hơi đâu mất, chỉ còn lại một tờ giấy rách như bị chó gặm, dâm đãng đong đưa uốn éo nhìn hắn, trên giấy là “Ta đi Trung Nguyên, cần gì thì nhắn lại!”
Đại sư huynh rất có ham muốn xé tờ giấy thành từng mảnh, gãi gãi đầu, lại sờ sờ mũi, suy nghĩ một lát vẫn là để tờ giấy xuống, nhìn nó chằm chằm rồi nở nụ cười!
Chợt nhớ tới tiểu sư đệ đi mất không tung tích, mà tờ giấy thì không biết nên gửi đi đâu, thở dài một tiếng, chán nản cầm lấy tờ giấy, vẫn là nên đi bái kiến giáo chủ đại nhân nhà mình đi!
Lục Dao có nuôi một con mèo tên là Cổn Cổn, Cổn Cổn có màu lông trắng đen đan xen nhau, hai tai tròn tròn, hai mắt tròn tròn, còn có thân mình cũng tròn vo cực kỳ đáng yêu.
Chắc là em này =))
Cổn Cổn là do Bát tẩu (vợ của Bát sư huynh) cho Lục Dao. Bát tẩu là người Trung Nguyên, nghe Bát sư huynh nói Bát tẩu đến từ một môn phái tên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-truyen-ngan-cua-cai-minh-va-dong-bon/121991/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.