“Nếu mọi chuyện đã xử lí xong, chúng ta cũng trở về thôi.”_ Mặc Uyên.
Ly Nguyệt gật đầu: “Ân.”
Lúc sắp đi tới cổng cung, Ly Nguyệt đột nhiên cảm nhận được có gì đó đang kêu gọi mình, dừng chân lại không đi.
“Sao vậy?”_ Mặc Uyên nghi hoặc.
Ly Nguyệt: “Ta cảm thấy có gì đó đang kêu gọi ta, ngài trở về trước đi, ta sẽ về sau.”
Mặc Uyên nghe vậy hơi buồn rầu: “Nàng không cần ta đi cùng sao? Nếu như có nguy hiểm...”
“Đừng lo lắng, nó sẽ không hại ta.”_ Ly Nguyệt trấn an.
“Cũng đúng lúc ta có chuyện muốn nói với Dạ Hoa, nàng nhớ chú ý an toàn.”
“Ân.”
- -------Tại Tẩy Ngô cung:
“Dạ Hoa.”_ Mặc Uyên gọi.
Dạ Hoa nghi hoặc không biết Mặc Uyên đến tìm mình vì chuyện gì: “Mặc Uyên thượng thần?”
“Dạ Hoa, có lẽ đệ nên thay đổi gọi ta một tiếng đại ca.”
Dạ Hoa càng không hiểu: “Đại ca?”
Mặc Uyên ôn tồn nói: “Đệ là con trai của Phụ thần, đệ đệ của ta.”
Dạ Hoa kinh ngạc nhìn Mặc Uyên.
“Năm đó vì một vài chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến nguyên thần của đệ rơi vào giấc ngủ sâu. Vì thế Phụ thần đem nguyên thần của đệ vào một cây sen vàng. Ngày Phụ thần quay về hỗn độn, đem đệ phó thác cho ta. Ta liền đem đệ đặt trong liên trì, đợi đệ tỉnh lại. Năm đó, lúc Bạch Thiển học nghệ ở đây, thích ngắm nhìn nhất chính là bông sen vàng đệ. Có lẽ, đây chính là ý trời sâu xa, cũng là đoạn duyên phận hai người nên trân trọng. Từ lúc biết đệ ra đời, ta vẫn luôn muốn gặp đệ. Dù sao, ta cũng đợi đệ mười mấy vạn năm rồi. Đến nay mới có cơ hội.”_Mặc Uyên ôn hòa nói rõ.
Dạ Hoa bối rối không biết nên phản ứng ra sao, cũng không biết nói gì dành im lặng.
- -------
Đi theo âm thanh đang kêu gọi, Ly Nguyệt liền một đường đi tới Tru Tiên đài.
Nơi này là Tru Tiên đài sao? Tại sao nó lại kêu gọi mình? Chẳng lẽ nó muốn mình nhảy xuống một lần nữa? Mình có nên nhảy xuống không đây?
Ly Nguyệt chưa kịp quyết định thì đã bị năng lượng ở Tru Tiên đài kéo xuống. Kì lạ là nàng lại không bị lệ khí đánh bị thương và cũng không rơi xuống mà lơ lửng trong nơi đầy lệ khí này. Trong Tru Tiên đài đột nhiên vang vọng giọng nói khiến Ly Nguyệt giật thót.
“Ly Nguyệt, chúng ta lại gặp lại.”
“Ngươi là ai?”_ Ly Nguyệt cảm thấy mao cốt sủng thiên.
“Bổn tọa quên mất ngươi đã bị mất trí nhớ. Để bổn tọa giúp ngươi nhớ lại.”
Ly Nguyệt chưa kịp nói gì thì có một quả cầu ánh sáng nhập vào thức hải. Hàng loạt những hình ảnh kí ức như thủy triều tuôn ra khiến Ly Nguyệt đầu đau như búa bổ. Phải mất một lúc mới tiếp thu toàn bộ kí ức.
“Thiên đạo ba ba, ta nhớ ra rồi, nhưng mà tại sao lại kéo ta vào nơi này?”
“Lúc trước ngươi hôn mê nên bổn tọa dễ dàng đưa nguyên thần của ngươi ra ngoài mà người khác sẽ không nghi ngờ. Nhưng bây giờ mọi người đều biết ngươi đã tỉnh, nếu bổn tọa lại đột ngột đưa nguyên thần của ngươi đi thì ngươi sẽ lại rơi vào tình trạng hôn mê, người ta thấy sẽ nghi ngờ. Vì vậy bổn tọa mới kéo ngươi vào đây.”
Nhớ tới việc mình lại thay đổi vận mệnh của Tố Cẩm và hậu quả sẽ phải chịu, Ly Nguyệt phản xạ rụt người, thấp giọng dò hỏi: “Thiên đạo ba ba, cái kia... Ta.. Ngài gọi ta tới là vì chuyện của Tố Cẩm à?”
“Hừ, lần này thì biết sợ rồi? Ngươi nói xem bổn tọa nên phạt ngươi thế nào đây?”
Ly Nguyệt ủy khuất phản bác: “Cái này còn có thể trách ta?! Ta mất trí nhớ rồi thì sao biết được hậu quả chứ! Huống chi nguyên nhân ta mất trí nhớ cũng là do ngài mà ra, cũng có nghĩa ngài gián tiếp tác động vào còn gì! Mà không biết thì không có tội, ngài không thể phạt ta được.”
“Chẳng lẽ trách bổn tọa hả?”
“Tất nhiên là trách ngài, nếu ngài thực sự không muốn ta thay đổi vận mệnh của Tố Cẩm thì nên giúp ta hồi phục trí nhớ từ sớm chứ! Tuy ngài không cố ý nhưng trong chuyện lần này, Thiên đạo ba ba đã gián tiếp làm thay đổi vận mệnh của Tố Cẩm, mà ta thì không biết chuyện nên...”_ Ly Nguyệt vẻ mặt chân chó lên án.
“Được, bổn tọa không tính toán nữa. Nhưng bổn tọa cảnh cáo ngươi lần nữa, không được phép thay đổi vận mệnh của người khác. Nếu ngươi còn vi phạm, bổn tọa sẽ thẳng tay đem ngươi hồn phi phách tán. Nhớ rõ?”
Ly Nguyệt vui vẻ đáp ứng: “Ta sẽ nhớ, cũng không có lần sau.”
“Thế thì tốt. Lần này bổn tọa gọi ngươi tới còn có một chuyện muốn nói cho ngươi biết để ngươi chuẩn bị tâm lí.”
Ly Nguyệt có dự cảm rất kì lạ: “Là chuyện gì vậy?”
“Ly Nguyệt, ngươi bản chất không phải nhân loại cũng không phải thần tiên. Tuy bề ngoài hiện tại ngươi là một thượng thần nhưng đó chẳng qua là lớp mặt nạ che giấu thân phận của ngươi. Nói dễ hiểu hơn thì ngươi là một phần thần lực của bổn tọa. Tuy chỉ có một phần thần lực nhưng chỉ cần ngươi không vi phạm cấm kị thì ngươi cũng giống bổn tọa, có vĩnh viễn sinh mệnh sống. Ngươi có biết điều đó có ý nghĩa là gì không?”
Ly Nguyệt cảm xúc bắt đầu xuống rốc: “Ý ngài nói là nếu ta không vi phạm cấm kị thì ta sẽ có cuộc sống bất tử. Dù là thần tiên thì cũng sẽ có ngày tan biến còn ta thì mãi tồn tại ư?”
“Đúng vậy. Chính vì vậy, bổn tọa mới muốn ngươi chuẩn bị tâm li. Mặc Uyên mà ngươi yêu sớm muộn gì cũng sẽ chết, bằng hữu của ngươi cũng vậy. Ngươi sẽ phải luôn đối mặt với sự mất mát. Thời khắc đó đến, ngươi sẽ phải tồn tại trong cô độc giống như bổn tọa luôn tồn tại. Nhưng ngươi khác bổn tọa, bổn tọa không có cảm xúc, nên không cảm nhận được cái gọi là cô độc như nhân loại nói và cũng không sợ sự cô độc đó. Ngươi thì khác, ngươi có thất tình lục dục đầy đủ, vì vậy ngươi sẽ phải đối mặt với sự cô độc đó. Bổn tọa nghĩ, nếu là nhân loại thì khó mà chịu đựng được, bổn tọa dự định sẽ cho ngươi sắp xếp nhân duyên của thế giới này, như vậy thì ngươi sẽ không cảm thấy buồn chán. Ngươi nghĩ sao?”
“Đa tạ Thiên đạo ba ba đã vì ta và suy nghĩ. Nhưng ta không nghĩ sẽ chịu được cuộc sống nhàm chám, vô vị đó. Vì vậy, khi thời khắc đó tới, ta hi vọng Thiên đạo ba ba sẽ thu lại thần lực của mình, để nguyên thần của ta tan biến như Mặc Uyên là được rồi.”_ Ly Nguyệt trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Ngươi không nghĩ sẽ giống bổn tọa, được mọi người kính ngưỡng sao?”
Ly Nguyệt cười mãn nguyện: “Đối với ta mà nói, danh vọng không quan trọng bằng tình cảm. Mà danh vọng đó cũng chẳng đem tới cho ta hạnh phúc gì. Một cuộc sống không có chút vui vẻ như vậy, ta chịu không nổi. Chỉ cần kiếp này sống hạnh phúc bên Mặc Uyên là được rồi.”
“Ngươi sẽ không hối hận?”
“Sẽ không hối hận.”_ Ly Nguyệt kiên định.
“Hảo, nếu ngươi đã muốn như vậy, bổn tọa sẽ thành toàn ngươi. Cũng không còn chuyện gì nữa, trở về đi.”
Thiên đạo nói xong thì biến mất, Ly Nguyệt cũng rơi xuống rừng đào mười dặm. Ly Nguyệt nhanh chóng trở lại Côn Luân Khư.
- ------ Côn Luân Khư:
Ly Nguyệt vừa về tới thì liền chạy tới phòng Mặc Uyên, nhào tới chủ động ôm hắn.
“Mặc Uyên, ta rất nhớ chàng.”
Bất thình lình bị ôm khiến Mặc Uyên kinh ngạc nhìn người trong lòng: “Nguyệt nhi, sao vậy?”
“Ta đã nhớ lại hết rồi. Chàng khiến ta chờ lâu quá! Ô ô, chàng đáng ghét lắm!”_ Ly Nguyệt xúc động khóc lên.
Mặc Uyên nghe vậy rất vui nhưng thấy nàng khóc thì liền luống cuống: “Nguyệt nhi, thực tốt, nàng đã nhớ lại rồi... Ách! Ta.. Ngoan, đừng khóc, là ta không tốt, ta là kẻ xấu. Nàng đánh ta cho hả giận được không?”
“Vậy ta tự đánh được không?”_ Nói xong, Mặc Uyên giơ tay định tự mình đánh mình.
Thấy vậy, Ly Nguyệt nhanh tay cản lại: “Không được. Thân thể này của chàng là của ta, không cho phép đánh.”
“Hảo, không đánh.”_ Mặc Uyên sủng nịnh cười, rất chi là hạnh phúc khi thấy sự chiếm hữu trong ánh mắt Ly Nguyệt.
“Chàng là của ta, vì vậy không cho phép chàng rời đi ta, không cho phép hi sinh bản thân vì người khác.”_ Ly Nguyệt ngừng khóc.
Mặc Uyên gật đầu lia lịa khẳng định: “Ân, sau này ta sẽ sống vì nàng, cũng sẽ không hi sinh bản thân vì người khác nữa. Sẽ chỉ cống hiến thân thể này cho nàng mà thôi. Nàng yên tâm rồi chứ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]