“Nếu mọi chuyện đã xử lí xong, chúng ta cũng trở về thôi.”_ Mặc Uyên.
Ly Nguyệt gật đầu: “Ân.”
Lúc sắp đi tới cổng cung, Ly Nguyệt đột nhiên cảm nhận được có gì đó đang kêu gọi mình, dừng chân lại không đi.
“Sao vậy?”_ Mặc Uyên nghi hoặc.
Ly Nguyệt: “Ta cảm thấy có gì đó đang kêu gọi ta, ngài trở về trước đi, ta sẽ về sau.”
Mặc Uyên nghe vậy hơi buồn rầu: “Nàng không cần ta đi cùng sao? Nếu như có nguy hiểm...”
“Đừng lo lắng, nó sẽ không hại ta.”_ Ly Nguyệt trấn an.
“Cũng đúng lúc ta có chuyện muốn nói với Dạ Hoa, nàng nhớ chú ý an toàn.”
“Ân.”
- -------Tại Tẩy Ngô cung:
“Dạ Hoa.”_ Mặc Uyên gọi.
Dạ Hoa nghi hoặc không biết Mặc Uyên đến tìm mình vì chuyện gì: “Mặc Uyên thượng thần?”
“Dạ Hoa, có lẽ đệ nên thay đổi gọi ta một tiếng đại ca.”
Dạ Hoa càng không hiểu: “Đại ca?”
Mặc Uyên ôn tồn nói: “Đệ là con trai của Phụ thần, đệ đệ của ta.”
Dạ Hoa kinh ngạc nhìn Mặc Uyên.
“Năm đó vì một vài chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến nguyên thần của đệ rơi vào giấc ngủ sâu. Vì thế Phụ thần đem nguyên thần của đệ vào một cây sen vàng. Ngày Phụ thần quay về hỗn độn, đem đệ phó thác cho ta. Ta liền đem đệ đặt trong liên trì, đợi đệ tỉnh lại. Năm đó, lúc Bạch Thiển học nghệ ở đây, thích ngắm nhìn nhất chính là bông sen vàng đệ. Có lẽ, đây chính là ý trời sâu xa, cũng là đoạn duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-sinh-tam-the-tinh-yeu-den-luc-nao-khong-hay/3171066/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.