Vừa giải quyết xong chuyện Phượng Cửu thì chuyện khác lại xảy ra. Bạch Thiển vì nhớ nhung Dạ Hoa mà đã lén lút xuống trần gian làm quen với Dạ Hoa khi còn nhỏ. Tố Cẩm biết được chuyện này, trong lòng ghen tị nổi lên, tự tay làm một người gỗ trông giống Thiển Thiển lúc còn là phàm nhân, rồi để bên cạnh Dạ Hoa đang hạ phàm. Bạch Thiển lúc xuống thăm Dạ Hoa thấy cả hai đang nói chuyện tâm tình với nhau thì hiểu lầm bỏ về Thanh Khâu.
Cảm thấy như bị phản bội, Bạch Thiển phiền não vô cùng, ngày ngày uống rượu. Trong lúc say xỉn, bất cẩn hất tay đánh vỡ cây đèn kết phách, những kí ức quá khứ hiện ra, Bạch Thiển nhớ lại tất cả chuyện lúc trước. Buồn, đau, chua, chát, phẫn hận đan xen khiến Bạch Thiển quay quồng trong cơn say, tỉnh trong cơn say.
Bạch Thiển, ngươi thật là ngu hết thuốc chữa! Đã biết đám người Thiên tộc đó hại bản thân ra sao, vậy mà còn ảo tưởng hắn yêu mình, bất chấp tất cả cùng hắn dây dưa, để rồi bây giờ nhớ lại tất cả đâu khổ thế này đây! Bạch Thiển, ngươi như một con hề vậy, làm trò yêu yêu đương đương trước mặt hắn! Ba trăm năm trước ta bị hắn mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng; ba trăm năm sau lại bị hắn mê hoặc đến mức đầu óc mụ mẫm, đúng là oan nghiệt mà! Thật nực cười làm sao! Chẳng qua là một hồi độ kiếp, vậy mà lại tự khiến bản thân khúm núm, nhục nhã trước mặt bao người! Bạch Thiển, ngươi mất hết mặt mũi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-sinh-tam-the-tinh-yeu-den-luc-nao-khong-hay/3171061/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.