Chương trước
Chương sau
Mà lúc này, tại thiên cung, Nhị ca của Bạch Thiển, tức cha của Bạch Phượng Cửu vì muốn con gái mình hạnh phúc mà đã không quản mặt mũi, cầu Đông Hoa đế quân thành toàn, cưới nữ nhi của mình nhưng bị từ chối. Bạch Phượng Cửu nghe lén bên ngoài, khi biết Đông Hoa thẳng thừng không chút do dự từ chối thì đau lòng vô cùng, chạy khỏi Thiên cung.

Ti Mệnh tinh quân biết chuyện cũng cảm thấy xót xa thay cho Phượng Cửu, chắp tay nói: “Đế quân trước kia từng là vị thần cai quản trời đất, mặc dù sau đó thiên hạ thái bình, nhường quân vị cho lão Thiên quân, truyền đến cho Thiên quân hiện tại.”

“Nói trọng điểm.”_ Đông Hoa.

Ti Mệnh thở dài: “Tiểu tiên nghĩ, tiểu điện hạ vì muốn trả ơn mà theo Đế quân tới Thiên cung, lại cam nguyện hạ phàm làm phi, như vậy mà cũng không chiếm được chút lòng thương xót của Đế quân. Kẻ ngoài cuộc như tiểu tiên cũng thấy rất bất bình cho tiểu điện hạ.”

Đông Hoa ngoài mặt lạnh tanh nhưng trong lòng thì đã buồn phiền từ lâu: “Ti Mệnh, ngươi đã từng chia rẽ người có duyên trong sổ vận mệnh chưa?”

“Dĩ nhiên rồi.”_ Ti Mệnh cúi đầu.

Đông Hoa tiếp tục chất vấn: “Sổ vận mệnh của ngươi viết rất rõ ràng, hai người này không có duyên với nhau, thế họ còn có cơ hội ở bên nhau sao?”

“Trừ phi là tiểu tiên sửa lại vài nét, bằng không tuyệt đối không thể.”

“Nếu là trên đá Tam sinh định sẵn hai người không có duyên thì sao?”_ Đông Hoa nhìn Ti Mệnh lại hỏi.

“ Tam sinh thạch?”_ Ti Mệnh nghi hoặc.

Đông Hoa bỏ đi, để lại đó một Ti Mệnh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

Sau khi tìm đọc sách cổ, Ti Mệnh mới biết được, từ thời viễn cổ, Đông Hoa đế quân vì tứ hải bát hoang, vì bản thân không có điểm yếu nên đã tự tay hủy tên mình trên đá Tam sinh, từ đó vô duyên với tất cả cô gái trên đời. Cũng hiểu tại sao Đông Hoa luôn từ chối tình cảm Phượng Cửu dành cho mình. Cho dù Đông Hoa có động lòng với ai thì mối tình đó vĩnh viễn chỉ là nghiệt duyên. Mà đã là nghiệt duyên thì sẽ không có kết quả tốt.

Mặc kệ là Đông Hoa hay Phượng Cửu thì cũng sẽ chỉ bị tổn thương khi cứ không chịu buông bỏ đi đoạn tình cảm này.

- ------ Một tháng sau, tại rừng đào mười dặm:

Vừa tỉnh lại, Ly Nguyệt kinh ngạc phát hiện bản thân đang nằm trong một quả cầu trong suốt, lửng lơ giữa không trung. Dùng pháp lực đánh vỡ quả cầu để thoát ra ngoài thì nàng càng ngạc nhiên hơn: “Ta phi thăng thành thượng thần từ khi nào vậy? Tại sao chỉ đi bế quan một hồi mà khi tỉnh lại ta lại ở đây? Đã vậy còn mơ mơ hồ hồ trở thành thượng thần rồi. Ngọc thanh Côn Luân phiến sao lại ở chỗ ta? Sao y phục của ta đầy vết máu khô thế này? Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy trời?!”

Nơi này nhiều cây đào như vậy, lẽ nào ta đang ở mười dặm rừng đào? Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với ta vậy?!

Trong đầu Ly Nguyệt lúc này chứa đầy những sự khó hiểu. Ly Nguyệt đi lanh quanh một lúc thì phát hiện có một căn nhà gỗ, đang lúc đang do dự không biết nên vào hỏi hay không thì có một giọng nói cất lên ở phía sau.

“Nga, ngươi tỉnh lại rồi sao?”_ Chiết Nhan

Ly Nguyệt nghi hoặc: “Ngài là Chiết Nhan thượng thần?”

Sao cô ấy lại hỏi vậy? Giọng nói còn tràn ngập mùi vị không chắc chắn là thế nào? Chẳng lẽ cô ấy ngủ nhiều quá nên quên luôn mặt ta rồi?

Lần này thì đến lượt Chiết Nhan không hiểu, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng: “Ân, ngươi đã quên mất khuôn mặt phong lưu phóng khoáng của ta rồi sao?”

Phong lưu, phóng khoáng? Vị này là đang tự kỉ à? Mà khoan, nói như hắn thì đáng lẽ ta phải quen hắn chứ! Nhưng sao ta chẳng nhớ gì cả?

Ly Nguyệt co giật khóe miệng nhìn Chiết Nhan: “Khụ! Ngài quen biết ta sao?”

“Ly Nguyệt, ngươi nói linh tinh gì vậy? Ta và ngươi tuy quan hệ không sâu đậm nhưng cũng đã biết nhau mấy vạn năm.”_ Chiết Nhan nghi ngờ nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác của nàng.

Ly Nguyệt bắt đầu ngờ ngợ thấy được vấn đề của bản thân: “Nhưng ta không nhớ ra ngài. Lại càng không biết chúng ta quen biết từ khi nào.”

“Ngươi.. Lẽ nào ngươi mất trí nhớ rồi?”_ Chiết Nhan kinh ngạc nhìn.

“Hình như vậy.”_ Ly Nguyệt ỉu xìu mà nói. 

Hóa ra là do bị mất trí nhớ nên ta mới không biết chuyện gì xảy ra hết nhưng tại sao ta lại bị mất trí nhớ vậy trời?

“Ra đây ngồi đi, ta giúp ngươi bắt mạch xem sao.”

Ly Nguyệt tất nhiên đồng ý rồi. Tự nhiên bị mất trí nhớ, nàng hơn ai hết mong được biết nguyên nhân nhất.

Chiết Nhan xem mạch xong thì khuôn mặt trở nên trầm tư.

“Ta nghĩ ta biết nguyên nhân khiến ngươi bị mất trí nhớ rồi. Bất quá, chúng ta trở lại Côn Luân Khư rồi nói một thể. Mặc Uyên chờ ngươi đã lâu.”

“Mặc Uyên thượng thần? Ta có quen với ngài ấy sao?”_ Ly Nguyệt hỏi.

“Ôi chao, Mặc Uyên mà ngươi cũng không nhớ. Mặc Uyên cũng thật đáng thương.”_ Chiết Nhan cảm thán.

- ------Tới Côn Luân Khư:

“Chiết Nhan thượng thần, nơi này là Côn Luân Khư sao, thật đẹp!”_ Ly Nguyệt nhìn ngó khắp nơi.

“Đúng vậy. Đi thôi.”

...

“Ly Nguyệt cô nương, cô tỉnh lại rồi sao? Tốt quá!”_ Lệnh Vũ thấy Ly Nguyệt cùng Chiết Nhan đi vào đại điện thì vui vẻ đi tới chào hỏi.

Ly Nguyệt nhìn Chiết Nhan: “ Người này là ai vậy?”

Trong lòng Chiết Nhan: =_=! Thật rắc rối!

Chiết Nhan: “Vị này là đệ tử thứ 9 của Mặc Uyên, Lệnh Vũ.”

“Nga.”_ Ly Nguyệt tỏ vẻ đã biết.

Lệnh Vũ kinh ngạc tròn mắt nhìn Ly Nguyệt: “Chiết Nhan thượng thần, chuyện này là sao?!”

“Chút nữa ngươi sẽ biết thôi. Đi gọi Mặc Uyên đến đại điện nói chuyện đi.”_ Chiết Nhan tỏ vẻ ta hiểu cảm nhận của ngươi mà.

Mặc Uyên và Bạch Thiển nhận được tin Ly Nguyệt tỉnh lại thì liền tức tốc mà tới đại điện. Nhìn hai khuôn mặt xa lạ một nam một nữ đang đi tới, Ly Nguyệt cũng đoán được người tới là ai. 

Tuy nàng không biết đã mất bao nhiêu kí ức nhưng những phần kí ức khi nàng còn sống ở Trái Đất thì vẫn rõ ràng. Nam nhân kia hẳn chính là chiến thần Mặc Uyên, đại danh đỉnh đỉnh, còn nữ nhân kia thì hẳn là Bạch Thiển. Bạch Thiển đang mặc y phục nữ nhân, chứng tỏ Mặc Uyên cũng đã từng ngủ say 7 vạn năm. Nếu vậy, căn cứ vào kí ức nàng đang có ở hiện tại và tính toán thời gian theo cốt truyện thì nàng đã mất đi khoảng hơn 7 vạn năm kí ức. Và Phụ thần cũng đã mất rồi. 

Nhìn thấy người trong lòng đứng ngay trước mặt, Mặc Uyên kích động, không kiềm chế được, bước tới gắt gao ôm chặt Ly Nguyệt vào lòng: “Nguyệt nhi, ngươi tỉnh lại rồi, tốt quá.”

Ly Nguyệt vẻ mặt mộng bức, không hiểu gì, cứng đờ người, sau đó giãy ra khỏi Mặc Uyên: “Ngài là Mặc Uyên thượng thần? Ngài biết ta sao?”

Thấy Ly Nguyệt phản kháng, Mặc Uyên trong lòng có chút thất vọng và hụt hẫng nhưng nghe thấy câu hỏi của Ly Nguyệt thì ngạc nhiên ngớ người nhìn ánh mắt xa lạ của nàng dành cho mình.

Bạch Thiển không hiểu ra sao: “Cái gì mà ngài là Mặc Uyên thượng thần? Cái gì mà ngài biết ta sao? Ly Nguyệt, ngươi nói gì vậy? ”

“Nguyệt nhi, nàng...”_ Mặc Uyên có dự cảm xấu.

“Ta có quen biết với hai người à?_ Ly Nguyệt tò mò hỏi nhưng lại không chú ý tới những lời này có thể khiến cho đối phương buồn lòng.

Bạch Thiển tròn mắt: “Ly Nguyệt, ngươi đang đùa gì vậy, không vui chút nào?”

“Nhưng ta thật sự không nhớ ra các người.”_ Ly Nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.