Tên dâm tặc thấy Ly Nguyệt không ngừng hô to thì nhanh tay điểm huyệt câm của nàng lại, khinh bỉ nhìn mấy binh lính bị đánh ngất nằm la liệt dưới đất nói: “Tiểu mĩ nhân, có gọi cũng vô ích thôi, chi bằng dưỡng sức đi thì hơn. Ngươi xem, binh lính hoàng cung cũng chỉ có năng lực như vậy mà thôi.”
Ly Nguyệt chỉ có thể trừng mắt mà nhìn hắn đắc ý vác nàng lên vai.
Đúng lúc này, tiểu công công được phái đi tìm hiểu tình hình đi đến, nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hô to: “Người đâu, có thích khách, có thích khách!!!”
Tuyên Đức đế và Tuyên Mặc nghe thấy vậy liền đẩy nhanh tốc độ đi tới chỗ Ly Nguyệt.
Thấy thích khách bê Ly Nguyệt lên vai, Tuyên Đức đế nóng giận quát: “Người đâu! Mau cứu công chúa!!”
Là nàng ấy! Nàng ấy là công chúa ư?
Tuyên Mặc nhìn Ly Nguyệt bị tên thối tha nào đó bắt đi thì trong lòng dấy lên một cỗ phẫn nộ, thi triển khinh công, cướp lại Ly Nguyệt từ tay tên dâm tặc. Ly Nguyệt bị Tuyên Mặc trước mặt bao người ôm vào lòng, xoay một vòng trên không trung thì vừa có chút thẹn thùng, vừa buồn bực nghĩ: Vì sao nàng cứ luôn gặp phải tên háo sắc cơ chứ!? Đã vậy còn bị Mặc Uyên nhìn thấy, bảo sao trước kia hắn luôn không cho nàng xuống nhân gian.
Tên dâm tặc thấy đánh không lại Tuyên Mặc thì xoay người phi thân trốn đi.
Sau khi đặt Ly Nguyệt xuống bên cạnh hoàng đế, Mặc Uyên mới tiếp tục truy đuổi tên dâm tặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-sinh-tam-the-tinh-yeu-den-luc-nao-khong-hay/3171049/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.