“Tại đỉnh Thương Ngô vào một ngày nào đó, món nợ ngày hôm nay, ta sẽ tính toán sòng phẳng với lại thượng thần. Đến lúc đó ta sẽ tự mình giao chiến thư.”
Nói xong, Mặc Uyên không nhìn Dao Quang một cái, mang theo Ly Nguyệt đi thẳng.
“Mặc Uyên...”_ Dao Quang khẽ gọi trong tuyệt vọng, cổ họng nghẹn ngào nói không nên lời. Dao Quang ngã ngồi xuống đất, nước mắt từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Không ngờ chàng lại hẹn ta đến đỉnh Thương Ngô. Chàng muốn cùng ta tính hết món nợ này. Chàng có biết, ta làm vậy tất cả là vì muốn tốt cho chàng không? Chàng có biết là làm vậy vì cái gì không? Phàm nhân đó có cái gì hơn ta chứ?! Dã hồ li kia có gì tốt chứ?! Vì cái gì!? Vì cái gì chàng không chịu chú ý ta một chút? Vì cái gì chàng không yêu ta? Vì cái gì?!!...
“Aaaa!!!”_ Dao Quang khóc thét lên đầy đau đớn...
- ------
“Chiết Nhan, nàng thế nào rồi?”_ Mặc Uyên lo lắng hỏi.
Chiết Nhan lắc đầu, trầm trọng nói: “Tình trạng của Ly Nguyệt cô nương không khả quan cho lắm. Mặc Uyên, ngươi hẳn là hiểu một người không có pháp lực mà bị một thượng thần đánh cho nguyên thần tan rã thì nguy hiểm cỡ nào đi. Tuy ngươi đã độ thần lực cho nàng nhưng nó cũng sẽ không giúp nàng duy trì sinh mệnh được lâu nữa đâu.”
“Chiết Nhan, chẳng lẽ ngươi không có cách nào cứu nàng sao? Khắp tứ hải bát hoang này, chỉ có ngươi y thuật giỏi nhất, ngươi nhất định phải giúp ta cứu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-tam-sinh-tam-the-tinh-yeu-den-luc-nao-khong-hay/3171013/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.