Vì giám thị Menfuisu,Izumin bày rất nhiều thám tử ở bên cạnh hắn. Menfuisu tựa hồ cũng khôngnóng nảy, rất giống như đến thăm người thân. Mỗi ngày trừ bỏ đến chỗ ta tán gẫu, thì là bảo ta bồi hắn đi chung quanh một chút.
Phòngbị, hoài nghi, mâu thuẫn, mọi cảm xúc dây dưa ở trong lòng ta. NhưngMenfuisu trừ bỏ ngẫu nhiên biểu hiện có chút cổ quái ra thì đại bộ phậnvẫn là dùng khuôn mặt tươi cười vô cùng quen thuộc nhìn ta. Liên tục bốn năm ngày trôi qua, Menfuisu rất nhanh phải đi về. Chẳng lẽ, hắn thậtsự không phải là đến gây chuyện?
Izumin chau mày. Mấy ngày qua,hắn vẫn luôn luôn ổn trọng điều tra suy nghĩ nhưng cũng không hiểu chútnào. Có đôi khi, trong ánh mắt hắn còn lóe ra một tia ngoan ý. Ta vộivã giữ chặt hắn, trấn an an ủi. Nếu Menfuisu không phải là đến nháochuyện thì chàng cũng không thể tùy tiện động thủ. Ban ngày thì không có chuyện gì, mỗi buổi tối, ta đều bị ép buộc quá. Menfuisu ở xa tới làkhách, Izumin không thể trực tiếp cự tuyệt không cho ta ở riêng hắn. Cóthể thấy được cả ngày ta bị Menfuisu lôi kéo chạy nơi nơi, hắn ghentuông nặng đến mức cách xa hai ba trượng vẫn cảm nhận thấy được.
“Asisu, thân thể nàng không tốt, không nên chạy loạn ở bên ngoài!” Một tay ômlấy ta, Izumin cho Menfuisu một cái tươi cười giả dối, ngay cả lời từbiệt cũng lười nói với Menfuisu, cứ thế ôm ta trở về phòng.
Menfuisu cũng không tức giận, cười hì hì chào ta: “Tỷ tỷ! Buổi chiều ta sẽ đi thăm nàng.”
“Hừ!” Thanh âm tức giận của Izumin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-ta-la-asisu/1467164/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.