Chương trước
Chương sau
[Chương này phần lớn nói về các tình tiết trong truyện gốc, vì qua mấy chương mình thấy Cà mờ nhạt quá nên phải viết đoạn này cho dễ hình dung. Lịch truyện của mình là 5 ngày đăng 1 chương nha, hôm qua lẽ ra đăng mà vướng nhiều bài tập quá nên chưa viết kịp, hôm nay mình phá lệ viết thật nhiều nè) Moa moa~~~]

Đi theo ư? Marvin ngạc nhiên, chị ấy sẽ đưa cậu đi sao?

Chuyện này rất đáng để cậu suy nghĩ, vì đi theo thì sẽ được chữa khỏi bệnh. Nhưng cậu không muốn xa mẹ… Marvin rời khỏi dãy hành lang, trở về phòng ngủ mà quên mất mình đang muốn đi tìm mẹ.

Ở một nơi rất xa Hạ Ai Cập, phía Bắc Ai Cập – vượt qua biển Địa Trung Hải: Vương quốc Hittle.

Hoàng tử Izumin nhận được tin từ Ruka do chim bồ câu gửi đến, bên trong có nhắc đến lúc khởi hành rời đi thì một toán người mặc đồ đen bịt kín từ đầu đến chân đột nhiên xuất hiện chặn đường, muốn cướp cô gái. Đám người mặc đồ đen không phải của hắn, vì rõ ràng hắn không hề cử thêm người, chỉ mỗi mình Ruka. Nhưng hắn chỉ suy nghĩ một chút, rồi quẳng chuyện đó ra sau đầu, hiện tại trong lòng hắn chỉ có mừng rỡ và vô cùng mừng rỡ. Không biết rằng Ruka có an toàn đưa cô gái đến Hittle không nữa?

Đột nhiên, cha Izumin – Hoàng đế Hittle đưa cho hắn một mệnh lệnh: Đến vùng biên giới hai nước Hittle và Assyria, bàn với Hoàng đế Algol về hiệp ước liên minh khu vực. Một công đôi việc luôn, Izumin thầm nghĩ: hắn có thể hoàn thành mệnh lệnh mà vua cha giao cho - ký kết thành công hiệp ước, hơn nữa lại còn đem được mỹ nhân trở về.

Tại vùng biên giới giữa hai nước Assyria và Hittle, một ốc đảo nhỏ nhưng tràn ngập sự căng thẳng, kèm theo nguy hiểm ít ai lường được.

Hoàng đế Algol ngồi ê hết cả mông, buộc phải dịch chuyển trên đệm mềm một chút để bớt tê, thầm đánh giá vị Hoàng tử Izumin đa mưu, túc trí này, hắn lên tiếng kết thúc cuộc họp:

- Cuộc họp kéo dài suốt một ngày, cuối cùng cũng có kết quả…

Izumin hơi giương khóe miệng, thầm nhận xét Algol một cách khác quan: “Algol quả là một kẻ thủ đoạn, đầy mưu ma chước quỷ. Lời đồn quả không sai!”, Izumin tiếp lời, nâng cốc rượu của mình hướng về phía Algol:

- Để đánh dấu ngày ký hiệp ước liên minh, xin mời ngài Algol nâng cốc, chúc mừng cho mối giao hảo giữa hai nước chúng ta!

Hoàng đế Algol và Hoàng tử Izumin, mỗi người một suy nghĩ, lập trường khác nhau nhưng đều không hẹn mà hiểu rõ, hiệp ước liên minh này chẳng qua chỉ là một kế sách bất đắc dĩ nhằm tạo áo lực cân bằng thế trận với Ai Cập, vì vốn là Assyria và Hittle không ưa gì nhau, còn hận không thể ném thêm hòn đá xuống cái giếng mang tên ‘quan hệ hòa hảo của hai nước’, để nổi lên từng đợt sóng cho bõ ghét.

Dù sao, bằng mặt mà không bằng lòng. Hoàng đế hai nước ngầm đồng ý nhấc lên quan hệ tất nhiên đều vì món lợi ích: Vương quốc Ai Cập màu mỡ béo bở. Algol đón lấy cốc rượu được người hầu dâng lên, ngất ngưởng nhìn Hoàng tử Izumin đang ung dung tay cầm cốc rượu mà lòng không ở trong rượu:

- Theo hiệp ước, nếu đánh thắng Ai Cập ta sẽ được kinh thành Thebes, còn ngài được Giza, đúng không?

- Vâng, đúng thế. – Izumin gật đầu.

Đến đây, rõ ràng Algol cũng có chút không hiểu ý đồ của bọn người Hittle, hắn bắt đầu thăm dò.

- Nhưng Thebes giàu có, nhiều tài nguyên,… Còn Giza chật hẹp, đất đai cằn cỗi… Hoàng tử nhận phần thiệt về mình ư?

- Vâng.

Vừa nghe một chữ Izumin trả lời lại thì trong lòng Algol đã vội vội vàng vàng cười lớn một phen: “Ha ha ha… Izumin giỏi việc quân sự, nhưng việc đời sao đọc lõi bằng ta! Rồi cả Giza cũng sẽ về tay ta cả thôi…!”

Biết rõ cái nhìn của Algol chứa đầy sự lõi đời ngớ ngẩn, Izumin chỉ cười khẩy. Qua vài tuần rượu, men say ngà ngà. Nhưng Izumin vẫn rất tỉnh táo, bỗng quân hầu rón rén đưa cho hắn một mẩu thư truyền tin nữa của Ruka: Carol vẫn an toàn, đang ở rìa sa mạc Arabian. Khoảng nửa canh giờ nữa [một canh giờ bằng hai tiếng đồng hồ], bọn họ sẽ cách trung tâm sa mạc 20 dặm.

Izumin hớn hở chuẩn bị thân chinh đi đón người: - Tốt! Mọi chuyện đều diễn biến như ta sắp đặt.

Hắn tiếp tục tự cảm thán trong lòng: Thật kỳ lạ! Cô gái ấy không phải người bình thường. Bị sư tử vồ kiểu đó, người thường không thể sống sót...!

Ruka mất gần một đêm để trót lọt đưa Carol thoát khỏi sự đeo bám của một số quân lính Ai Cập và tên Unasu. Hắn vừa gửi mật thư cho Hoàng tử Izumin, nhất định ngài sẽ đến đón nhanh chóng.

“Kia rồi!” – Ruka bắt gặp đám người mặc quân phục Hittle trong lùm cây phía trước, trao đổi ánh mắt với họ.

“Chúng ta sẽ đánh ngất ngươi, sau đó liền đưa người đi!”

“Được!”

Carol hỏi Ruka:

- Sắp đến giếng nước bỏ hoang chưa Ruka?
Cô ta một mực tin rằng, Ruka và Unasu đều là những cận thần một lòng trung thành với hoàng đế Menphis, mà không hề biết rằng, Ruka chính là người do Hoàng tử Izumin phái đến. Ruka suýt nữa thì quên rằng mình có một cái ‘hẹn’ với tên Unasu là gặp nhau ở giếng nước bỏ hoang phía Tây sa mạc. Hiện tại họ đang ở phía Đông Bắc. Ruka trả lời bâng quơ:

- Vẫn còn một đoạn nữa.

- Tôi lo cho Unasu quá… Không biết anh ta có thoát khỏi vòng vây không? – Carol ngồi trên lưng lạc đà, thở ngắn than dài.

- Xin Hoàng phi yên tâm, nhóm của Unasu rất thiện chiến, dũng mãnh, không dễ bị khuất phục đâu. - Ruka mở miệng trấn an cô ta, tiện thể nháy mắt ra hiệu với đám lính Hittle trong lùm cây.

Đám lính nhanh chóng dàn hàng, bao vây xung quanh bọn họ, quật một roi giả vờ đánh ngất Ruka. Ruka dễ dàng ngã xuống, không một dấu hiệu tỉnh lại. Carol hốt hoảng, sợ hãi nhìn chằm chằm đám người trước mặt, lay lay người Ruka.

- Ruka ơi, đừng chết! Anh có nghe tôi nói không? Ruka…!

- Ruka!

Đám lính nghe những lời này nhiều đến mức lỗ tai muốn mọc kén, một tên chỉ huy chỉ vào Ruka đang nằm bẹp dưới đất, ra lệnh cho bọn lính còn lại:

- Trói tên này lại. Còn cô gái, hãy ngoan ngoãn đi theo chúng tôi.

Carol có một tật xấu là khi lo lắng, hoảng sợ một điều gì đó, cô ta sẽ luôn miệng nói chuyện để giảm bớt áp lực. Cô ta nhìn áo giáp bọn lính mặc trên người, nói:

- Các người là quân Hittle?

Bọn lính gật đầu.

- Trời ơi! Quân của Izumin…!

Tiếp đến, có tên lính trói Ruka lại, lôi ra đằng sau. Mặc cho Carol có gào thét thế nào, Ruka vẫn im lìm nằm ngất. Carol bị bắt, cô ta chỉ còn biết nhìn lên trời than thở:

- Thế là hết… Cuộc đời sao mà khắc nghiệt, những người tốt bụng luôn là những người chịu phần thiệt thòi nhất… [Đã lược bớt lượng lớn từ ngữ]

“Kể cho có bị đưa vào hang hùm ổ sói, ta vẫn luôn là một nữ thần thanh cao, trong sáng, không vướng bận những thứ dơ bẩn của bọn người cổ đại…” – Carol thầm nhủ trong lòng, ngoài miệng thì tuôn ra một tràng bi phẫn.

Cô ta bị đẩy vào một lều vải cỡ lớn. Bỗng một cái bóng dài do ánh đèn hắt lên tiến lại gần cô ta, kèm theo đấy là một giọng nói trầm, mang theo một chút hơi lạnh của người vùng phương Bắc.

- Chào cô em xinh đẹp. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, cô em nhỉ?

Carol đã sớm đoán ra đây là ai, chỉ là vẫn còn đang tính toán. Hoàng đế Ai Cập yêu cô ta sâu đậm, Hoàng tử Hittle cũng thế, mặc dù sau này Izumin có thể kế vị trở thành Hoàng đế Hittle nhưng hiện tại thì chưa, vì cha anh ta vẫn còn tại vị. Mà ngai vàng chỉ khi nào ngồi lên thì mới chắc chắn. Cô ta chọn Menphis âu cũng vì lẽ ấy.

Bây giờ mà theo Izumin thì không phải danh tiếng cô ta sẽ ô uế hết hay sao? Cô ta biết chắc chắn Hoàng đế Menphis sẽ đến cứu cô ta, nên chỉ cần chờ là được. Dù sao, cô ta cũng là nữ thần của Ai Cập mà.

Cô ta quyết định ‘tha’ cho con mồi Izumin, lập tức giả vờ ngất xỉu. Nhưng không ngờ vừa nhắm mắt, cô ta đã lăn ra ngủ khì khì luôn rồi!

Izumin lột lưng áo cô ta ra để xem vết thương có lành hẳn chưa, hoặc vết sẹo có thể lớn đến mức nào… Nhưng lại chẳng có bất kỳ một vết thương nào cả, hai bên vai và khắp lưng cô ta đều mịn màng, không hề có bất cứ một tì vết chứng tỏ từng bị thương tích… Điều này cũng quá quái đản đi?

“Có lẽ… Nàng thực sự chính là con gái Nữ thần sông Nile.”

Hắn sẽ đưa nàng đến Hittle, cung nghênh nàng như một bậc thượng khách. Sẽ cưới nàng làm Hoàng tử phi, đem đến cho nàng mọi thứ tốt nhất trong thiên hạ này.

Bình minh lên tại Hạ Ai Cập.

Mặt trời từ từ chiếu vài sợi nắng qua những giọt sương đêm, ánh lên màu sắc tuyệt đẹp, tuy rằng rất nhanh sương sẽ tan, nhưng khoảnh khắc mắt nhìn vào ánh cầu vồng trong giọt sương ấy, lại là một điều gì đó không thể tan biến.

Giống như xuất hiện một lần vào thời điểm đẹp nhất, không thể gọi là không có, cũng không thể gọi là đã từng tồn tại…

Có lẽ chính là luôn tồn tại, ở đó, chỉ người có tâm hồn mơ mộng hay dễ dàng liên tưởng mới thấy.

Trông Hạ Ai Cập vừa nhộn nhịp vừa vui tươi như mọi ngày, nhưng hôm nay có chút hỗn loạn, bởi vì quân lính của Menphis vẫn chưa bớt lùng sục, từng ngõ ngách nhỏ nhất cũng không chịu bỏ qua.

Bà Aircut đã đồng ý để Tĩnh Tuyết đưa Marvin đi, thậm chí một phần số tiền chữa bệnh Tĩnh Tuyết đưa cho bà để chuộc thân cho Teti cũng được bà trả lại. Bà cho phép Teti đi theo bọn họ. Đây có lẽ là do sợ cô rời đi rồi, tình trạng bệnh tật của con trai càng xấu hơn?

Bọn họ bắt đầu một hành trình mới. Tĩnh Tuyết mua hai con lạc đà, vì giá của nó hơi chát. Lão lái buôn duy nhất bán lạc đà có vóc người lùn béo, đầu lão hơi hói, mồ hôi dầu cứ chảy xuống mặt khiến lão phải lấy khăn che kín, chỉ chừa hai con mắt. Lão mời chào đon đả, luôn mồm tâng bốc đám lạc đà béo tròn đằng sau của mình:

- Công nương, ngài hãy mua lạc đà đi, lạc đà của ta không cần phải uống nhiều nước, hơn nữa có thể đi liên tiếp 100 dặm trong một canh giờ đấy!

Tĩnh Tuyết khẽ lẩm nhẩm, đối với kiến thức địa lý, cô biết không ít, vì cô đã đi du lịch hầu hết những nơi nổi tiếng, từng cưỡi qua lạc đà,… Đối với kiến thức sinh học, đã từng phân tích qua mô mỡ trên bướu lạc đà, tất nhiên cô cũng tìm hiểu về nó! Dĩ nhiên cô biết vận tốc bình quân một giờ của lạc đà là bao nhiêu!

65km/h, nhiều nhất chỉ có thể là 80 dặm trong vòng một canh giờ!

[Lưu ý: 1km ≈ 1,6 dặm; 1 canh giờ = 2h]

Lão béo này lại dám nói láo!

- Giá bao nhiêu? – Tĩnh Tuyết nhìn mấy con lạc đà béo núc ních được lão vỗ béo, vô cùng chán ghét mà quay sang nhìn xung quanh xem còn chỗ nào bán lạc đà nữa không. Cô ghét nhất sự béo.

- Công nương, một con lạc đà chỉ có giá 10 thỏi vàng, ngài xem thế nào…

Cả cái chợ to như thế này mà chỉ có mỗi mình lão bán, Tĩnh Tuyết lại không thể không mua. Nhưng cô lại cực kì là tiếc tiền. 10 thỏi vàng chứ không phải ít…

- Giảm giá chút đi. – Thấy lão béo vẫn thao thao bất tuyệt về những con lạc đà ‘siêu phàm’ này, Tĩnh Tuyết không nhịn được mặc cả.

Lần đầu tiên mặc cả, Tĩnh Tuyết chẳng biết nên mặc cả ra sao. Trước giờ Tĩnh Đại tiểu thư đi đâu, mua gì có bao giờ phải nhìn giá, tại sao cô lại rơi vào tình cảnh này cơ chứ?

Thật là quẫn bách.

Tất nhiên, lái buôn tham lam như Carep, lão không lấy giá cao hơn là còn muốn rẻ. Tốn bao nhiêu công dẫn ra đồng cỏ ven bờ sông Nile chỉ để cho chúng nó ăn thật nhiều, làm sao lại hạ giá cho được. Béo thì càng tốt chứ sao! Béo thì càng khỏe, giống như lão vậy.

Tĩnh Tuyết mà nghe thấy những lời này của lão, đảm bảo cô sẽ khinh bỉ tới mức muốn đánh người. Kể cả mặt có đẹp, dù sao béo thì vẫn chẳng thể dung hợp lại với mặt được. Nói tóm lại là xấu! Mà xấu đối với người yêu thích cái đẹp như cô mà nói, chẳng khác gì một cành hoa nhài cắm bãi cứt trâu!

Cuối cùng, qua một hồi giằng co giá cả, rõ ràng Tĩnh Tuyết có nói qua là sẽ mua sỉ 3 con lạc đà… vậy mà lão Carep vẫn không bớt, dù chỉ là nửa thỏi vàng.

Thật tức chết mà.

Tĩnh Tuyết cũng thật nhanh thay đổi thái độ, vì cô bỗng dưng liếc thấy trong quầy bán của lão có một chiếc lồng sắt nho nhỏ nhốt một đôi Hamster, Tĩnh Tuyết đột ngột đồng ý ngã giá theo đúng giá của lão, lại đòi khuyến mãi thêm đôi chuột kia.

Ban đầu lão béo còn không đồng ý, nhưng đột nhiên một người có dáng người cao, gầy lêu khêu từ trong lều bước ra, hảo tâm ôm đôi Hamster ra, tặng luôn cho cô.

Tất nhiên là cô nhận gần như ngay tức khắc.

Ha ha ha…

Đôi Hamster này đã là của cô.

Tĩnh Tuyết sở dĩ vừa quét mắt qua đã nhìn trúng đôi Hamster này, vì màu mắt của chúng giống hệt của cô, đồng dạng một màu hổ phách. Hai con chuột có bộ lông gần giống nhau, có thể phân biệt chính là một con màu lông vàng chanh nhạt và một con màu vàng chanh đậm. Quả thực quá tuyệt đẹp!

Trả tiền cho ba con lạc đà, Tĩnh Tuyết cùng Teti và Marvin rời khỏi trung tâm chợ. Tuy rằng đã đi khá xa, nhưng cô vẫn nghe thấp thoáng thấy lời chất vấn đầy bất mãn kèm theo tiếc rẻ của lão béo, cùng câu trả lời bình thản của người đàn ông cao gầy:

- Hasan, tại sao cháu lại cho nó đôi chuột quý ấy? Nhìn chúng đẹp như vậy, chắc chắn sẽ bán được giá rất cao…

- Chú Carep, đôi chuột đó là do cháu chữa bệnh giúp người khác nên được tặng, làm sao có thể đem đi bán được? Vả lại, dù sao cháu cũng đã tặng người ta rồi, chú cũng không thể chạy đến mà đòi lại đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.