Marvin nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ chắc là mẹ, định lên tiếng rằng mẹ đừng vào phòng của cậu giữa ban ngày như thế, mẹ sẽ nhìn thấy đứa con này vô cùng dị dạng. Nhưng một bóng màu hồng lại bước vào trước, Marvin biết là không phải mẹ, liền nằm sấp xuống giường, áp mặt lên gối, nhắm thật chặt mắt, tiếp sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển mà rõ ràng là của một người con gái, có lẽ còn khá trẻ. 
Cô ấy nói thắp đèn lên, lại dùng giấy mỏng che đi một phần ánh sáng. 
Căn phòng hơi tỏ. 
Sau đó, cô không nói không rằng lật người cậu lại, mặc dù Marvin cố gắng nhắm thật chặt mắt mình lại, nhưng sao vẫn cảm thấy, cô ấy không hề có chút ghét bỏ nào đối với căn bệnh nan y này của cậu. 
Tĩnh Tuyết muốn xác định xem mức độ bệnh của cậu bé này ra sao, nhưng cứ nhắm chặt mắt như vậy, làm sao cô biết được có bị viêm mống mắt thể mi* không cơ chứ? Cô kéo mặt cậu bé ra khỏi gối, đối diện với mình, giọng lành lạnh mang theo ý ra lệnh: 
- Cậu mở mắt ra. 
Lông mi rất dài, hơi run run như đang đấu tranh một điều gì đó, qua vài giây, đôi mắt màu nâu sẫm của cậu bé mở to, chớp chớp. Tĩnh Tuyết không cảm thấy nó đẹp bao nhiêu, vì cô có thể thấy rất rõ những mạch máu giãn to, màu tím sẫm, ngoằn ngoèo, thủy dịch bị đục, làm hai con ngươi trong suốt có phần mờ đi. 
Nước mắt như chực trào ra luôn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nu-hoang-ai-cap-ket-cuc-cua-nu-chinh/3140609/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.