Ngồi trên xe ngựa tiến đến thủ phủ Hatusa của Hitaito, trời đã ngả về đêm, ta vẫn chưa thể đi vào giấc ngủ, bèn bảo Ari đi tới vén rèm xe ngựa lên. Đúng lúc Ruka cùng thị vệ thay ca trực, bước vào sàn xe ngồi. Ta ngoắc tay gọi hắn, cả hai cùng ngồi chống cằm ngước nhìn sao trời sáng lấp lánh một cõi trên cao ngoài kia.
Ruka tinh ý phát hiện ánh mắt ta ngắm sao trời có chút mông lung không rõ, nhẹ giọng hỏi: "Là việc gì khiến tiểu thư có vẻ như không thoải mái trong lòng vậy?"
"Bồi ta tán gẫu một lát."
"Thuộc hạ sẵn lòng."
Ta vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu ngắm sao, tròng mắt khẽ lưu chuyển, đánh một vòng nhìn Ruka: "Ruka, tại sao những loài chim khi di cư phải khổ cực như vậy. Bay đi bay về một quãng đường dài. Sao nó không ở luôn nơi ấm áp ấy?"
Ruka nghiêng đầu nhìn ta, thật lâu sau mới khẽ thốt nên lời: "Thuộc hạ vô năng."
"Còn em, Ari?"
Âm thanh của Ari có chút ngượng ngùng xen lẫn sợ bị trách mắng: "Em ngu ngốc, em không biết tại sao, xin lỗi tiểu thư."
"Cứ đoán thử xem."
"Em..."
"Thuộc hạ..."
"Được rồi, không cần trả lời nữa."
Ta không nổi giận vì Ruka và Ari không ai trả lời được câu hỏi, tiếp tục ngắm sao, nhớ lại năm đó ta cũng từng hỏi qua Menfuisư và Ragashu một câu tương tự.
Menfuisư suy nghĩ một hồi, có lẽ nghĩ không ra tại sao, bèn hỏi vặn ngược lại ta:
"Tỷ hỏi ta, vậy tỷ biết trả lời không?"
Đến phiên Ragashu bị hỏi, hắn chỉ cười, mắt không rời khỏi bản tấu chương đang đọc dở dang trong tay: "Vì chỗ ấy không phải là nhà, chỉ là nơi tạm trú thôi. Loài chim thực ra cũng giống như con người, mỗi người trong tim luôn cần có một chỗ ấm áp, để yên ổn suốt phần đời còn lại."
Đến tận thời điểm này, câu trả lời của Ragashu vẫn đang là câu trả lời đúng ý ta nhất, vẫn chưa có ai đáp hay hơn...
Đến nửa đêm, mắt ta vẫn mở thao láo, không tài nào chợp mắt ngủ được. Ta chưa nghỉ ngơi, Ari và Ruka càng không dám thả lỏng tinh thần, mắt mở thao láo theo ta.
Nằm mãi sống lưng hơi ê ẩm, ta dựng người ngồi dậy, gọi Ari và Ruka lại.
Ta hỏi họ: "Cuộc sống này thứ đáng tin nhất là gì, thứ không đáng tin nhất là gì?"
Không gian yên tĩnh một lát.
Ari đưa ngón trỏ và ngón cái lên miệng cắn cắn, nói: "Thứ đáng tin nhất trong cuộc sống, là cái bụng. Thứ không đáng tin nhất trong cuộc sống, là cái miệng?"
Ta nhìn con bé một cách bình tĩnh.
Ari ảo não cúi gằm mặt.
Ruka nghiêm túc ngồi thẳng lưng, lúc đầu trầm mặc nhưng rất nhanh đã hớn hở:
STORY CONTINUES BELOW YOU'LL ALSO LIKE Tìm lại nụ cười - Asisu by FiaNguyen Tìm lại nụ cười - Asisu By FiaNguyen 110K 5.1K Mình viết truyện KHÔNG lấy bối cảnh xuyên không. Mình muốn tiếp tục mạch truyện còn đang dang dở của tác giả. Mình muốn qua nhân vật Asisu, cổ vũ tinh thần cho những cô gái đau khổ và lầm lỡ, dù thế nào cũng được hưởng hạnh phúc. Chuyện bắt đầu tiếp theo tập 72 của NHAC đang bỏ dở (theo wiki) Nàng là Asisu chân chính, một lần yêu khờ dại và mù quáng. Bị em trai không màng tình nghĩa vứt sang Babylon, Ragashu - một kẻ lợi dụng nàng. Không một ai yêu thương nàng. Cuộc đời nàng chỉ vậy thôi sao? Sống trong buồn bã đau đớn tột cùng đến cuối đời, vậy thà chết còn hơn... Không, nàng đường đường sinh ra là một công chúa luôn được yêu thương, một nữ hoàng quyền quý, không thể cứ để cuộc đời mình bạc bẽo như thế. Nay nàng sẽ tự tìm hạnh phúc đến cho mình, tìm lại nụ cười đã mất. Có cơ hội về lại Ai Cập rồi, phải nhanh chóng nắm bắt... Đã đến tận cùng của nỗi đau, còn phải sợ điều gì nữa? Rating : K+ Tác giả : Fia Bảo lưu bản quyền của Fia [ Hoàn][ Trọng sinh] Liệu ta có thể làm lại từ đầu? by Escanor_NN [ Hoàn][ Trọng sinh] Liệu ta có thể làm lại... By Escanor_NN 110K 7.1K Ta thân là nữ hoàng lại vì tình yêu mà mù quáng, bán đứng cả đất nước quê hương của mình. Ta thân mang nhiều tội, phải chăng kiếp này là để ta sửa lại sai lầm. Dù đã chuyển kiếp nhưng canh Mạnh Bà cũng không được uống, để những hồi ức đau thương ấy vẫn mãi còn vấn vương. Thân là nữ hoàng, nay lại hồi sinh trong một gia đình khảo cổ. Ngày ngày tận mắt thấy di chỉ tổ tiên bị đào sới vẫn không làm được gì. Đây phải chăng gọi là quả báo?! May mắn phải không? Một ngọn lửa đã thiêu rụi kiếp khổ ải này của ta. Nhưng tại sao ta lại không được chuyển kiếp nữa? Ta lại hồi sinh về kiếp trước, ta vẫn còn chưa đứt hết tơ hồng với bọn họ hay sao? Tim vốn đã nguội lạng, nhưng sao giờ về đây nó lại tiếp tục nhói đau? Ta phải làm sao đây? Hay phải chăng đây là một cơ hội để ta làm lại từ đầu. Để ta trở thành một vị nữ hoàng khác, một Asisư hoàn toàn khác! [Hoàn] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập- Gi by Ginius5111 [Hoàn] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập- Gi By Ginius5111 27.6K 912 Fanfic: Asisu nữ hoàng Ai Cập Tác giả: Mộng Thể loại: trọng sinh Lưu ý: Nhân vật là của bản gốc còn nội dung và tính cách trong truyện là của mình. Nội dung: Nàng đã chết một lần, chết dưới tay quân Ai Cập. Quê hương nàng nhưng không còn là của nàng. Người nàng yêu nhất cũng hạ lệnh giết nàng. Nàng không hiểu, nàng thua con Carol ở chỗ nào? Nàng dành cả cuộc đời mình cho Menfuisu nhưng nó không cần, nó vứt bỏ người bên nó từ lúc nhỏ để chạy theo đứa đã đào cả mộ tổ tiên nó lên. Nàng không hiểu? Sống lại một lần nữa rốt cuộc nàng cũng biết tại sao. Nàng quá ngây thơ rồi, nàng bộc lộ mọi thứ ra mặt, nàng độc ác nhưng ngu ngốc. Kiếp này nàng sẽ sống, sống để chứng tỏ nàng mới là nữ thần sông Nile chứ không phải con nhóc ngoại lai đó. Menfuisu và Carol nàng không oán nữa, mọi thứ đã là quá khứ. Một cuộc sống mới, một kỉ nguyên mới. Truyện chỉ đăng tại Wattpad và chỉ bởi nick này. [NP, ĐN NHAC] NỮ HOÀNG ASISƯ - TIỂU THIÊN by Ramie0807 [NP, ĐN NHAC] NỮ HOÀNG ASISƯ - TIỂU THIÊN By Ramie0807 149K 8.1K Mình tên Tú, bút danh là Tiểu Thiên (Ramie0807). Đây là tác phẩm mình viết, xin mời các bạn đón đọc. Vì do mình viết nên mình chính là tác giả, các bạn nhé :"> ------------------------------ [FANFIC NỮ HOÀNG AI CẬP] NỮ HOÀNG ASISƯ ----------------------------- *Văn án: Chỉ là một cô gái nhỏ bất hạnh trong số hàng tỉ người bất hạnh. Nhưng vận mệnh đã cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu. Mặc kệ "nàng" trước kia là ai đi chăng nữa, thì sau khi mở mắt, số phận của nàng sẽ do nàng nắm giữ, không ai có thể quyết định. ... Vất vả xuyên vào một thế giới hoàn toàn xa lạ, duyên phận đưa đẩy, mây vần hoán vũ trong nhân gian mấy ai có thể đoán trước? Quanh đi quẩn lại, một hồi truy một hồi đuổi, bao nhiêu năm trôi qua, nữ tử tay nắm quyền uy vốn đứng trên vạn người... vậy mà lại ở dưới mấy người... ----------------------------------- * Bảo lưu mọi quyền của Ramie * CHẤP NIỆM - ASISƯ [ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] by Ramie0807 CHẤP NIỆM - ASISƯ [ĐỒNG NHÂN NỮ HOÀNG AI CẬP] By Ramie0807 38.5K 2.4K KHÔNG PHẢI XUYÊN KHÔNG, ASISƯ CHÂN CHÍNH, LẤY BỐI CẢNH NGAY TRƯỚC LÚC BABEL BỊ THIÊU, VÌ VẬY LƯU Ý: BABEL CHƯA CHÁY, CAROL CHƯA SẢY THAI. . Tên tác phẩm: CHẤP NIỆM - ASISƯ. . Tác giả: Ramie0807. . Thể loại: Đồng nhân truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập, ngôn tình, nữ cường. . Độ dài: 10 chương trở lên. ****** - TRÍCH ĐOẠN MỘT PHẦN TRONG TRUYỆN: Sau tàng cây đại thụ, một bóng người không tiếng động bước ra. Hắn nhìn theo thân ảnh yêu kiều của người con gái, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười buồn. "Tại sao không giữ nàng lại?" Người đi cùng hắn nhịn không được hỏi. Hắn lắc đầu: "Ta nói với nàng, phải chi ngày đó nàng nói với ta thêm một câu nữa, có lẽ ta đã rung động rồi. Nhưng nàng không, chính vì vậy cả đời này chúng ta cũng không thể ở bên cạnh nhau." Người kia gật đầu: "Ngài đã nói vậy, nhưng thế thì có liên quan gì?" Hắn ngửa mặt cười to, dưới ánh mắt kinh ngạc của thuộc hạ xoay mặt lại, nước mắt đế vương không rõ từ khi nào đã lăn dài trên má: "Tất cả đều là dối trá! Cho dù ngày đó nàng có nói thêm bao nhiêu câu đi chăng nữa, ta cũng sẽ không rung động, bởi vì trong lòng ta vốn chỉ có giang sơn. Ngày hôm ấy ta vì nàng chấp nhận từ bỏ một tòa thành, hôm nay lại vì một tòa thành đánh mất nàng. Kẻ tồi tệ như ta, lấy tư cách gì giữ nàng lại?" Người kia triệt để bị hắn dọa nín lặng. Gió lớn chợt nổi lên, cát vàng cuồn cuộn thổi tiếng cười ngạo nghễ mà thê lương của người đàn ông đi xa, mang theo cả những giọt nước mắt cuối cùng trong đời hắn. Đến cuối cùng hắn vẫn nói dối... .................. [Nữ Hoàng Ai Cập] [Asisu] Đứt duyên by siren-sugar [Nữ Hoàng Ai Cập] [Asisu] Đứt duyên By siren-sugar 36.6K 2.2K Nếu đã vì yêu mà mù quáng đến vong mạng, thì hãy để ta sống lại thêm một kiếp cắt đứt tình duyên. "Đáng tin nhất, là chủ nhân của mỗi người. Không đáng tin nhất, là danh sách những kẻ thù có máu mặt của chủ nhân?"
Ta cho rằng ánh mắt mình nhìn Ruka rất ư bình thản, không hề có một chút kì thị.
Qua hết một tuần trà, hai người Ruka Ari nói tùm lum đáp án nhưng vẫn không trúng được cái nào. Dưới ánh mắt ủ rũ tới đáng thương của bọn họ, rốt cuộc thì ta đành phải đưa ra câu trả lời sau cùng:
"Thế gian này, cuộc sống này, thứ đáng tin nhất là đồng tiền, thứ không đáng tin nhất, là lòng người."
Ta hỏi Ari: "Tại sao em có thể vào cung làm nô tài?"
Ari mím môi, con ngươi hơi man mác buồn, dường như không mấy vui vẻ khi nhắc lại chuyện cũ đã qua: "Cha mẹ em khi em lên bốn đã mất hết, là chú bác trong họ hàng gom góp tiền dùng đó đưa em vào cung, nói nhờ vào em để nuôi sống cả gia đình họ hàng. Muốn làm việc trong hoàng cung quy tắc trước giờ không phải quý tộc thì cũng phải là phú hộ, nhưng hoạn quan coi sóc hậu cung mỗi năm đều nhận một số tiền lớn, nếu không phải bọn họ thấy tiền sáng mắt, em cũng không thể nhập cung, rồi có cơ hội hầu hạ tiểu thư."
Ruka tựa hồ cuối cùng đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu: "Lúc ngươi còn nhỏ, những người xung quanh đều căn cứ vào gia thế và tiền tài của gia đình ngươi mà đối xử với ngươi. Khi ngươi lớn rồi, họ lại căn cứ vào tiền tài ngươi kiếm được để đối xử với gia đình và con cái ngươi. Đây chính là con người và cuộc đời, ngoài cố gắng ra thì không còn con đường nào khác."
Ta gật gật đầu, khép hờ mi mắt, loáng thoáng nhớ lại những lời vừa dài dòng vừa lê thê mà Ragashu năm xưa thường lải nhải mỗi khi say rượu, trong cơn mê thần trí không rõ, hắn nằm trong phòng ta, chỉ mặt từng người nữ tỳ: "Con người sống trên đời này, chỉ cần có tiền, bắt bọn chúng bán đứng gia đình, cha mẹ, anh em ruột thịt, thậm chí bán đứt linh hồn mình, chúng cũng có thể. Huống hồ là giữa những con người không có một chút quan hệ gì với nhau, dễ hơn trở bàn tay."
Rèm che chưa kéo xuống lại, gió mang theo cát bụi từ ngoài xe thổi vào, buổi đêm sương lạnh thấu xương, ta tự vòng tay ôm lấy hai cánh tay mình, xoa nắn vài cái cho bớt lạnh. Ari dâng áo tới, đắp lên người ta, phủ kín từ ngực đến hai chân.
Ca trực lại đến giờ thay người, Ruka vén rèm xe bước ra, trong sàn xe ngựa chỉ còn lại ta và Ari. Ta liếc thấy con bé có vẻ co ro một góc, bèn hỏi: "Em lạnh sao?"
Ari ngoác miệng cười: "Không lạnh ạ!"
Ta ngửa đầu vào gối đệm sau lưng, tầm mắt vẫn dán chặt nơi thân ảnh của Ari.
Một lúc sau, ta hỏi con bé: "Em có còn nhớ được mặt mũi cha mẹ mình không?"
Ánh mắt Ari thoáng ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự lanh lợi sáng ngời ngày thường: "Họ mãi ở trong lòng em! Cho dù quá lâu nên không nhớ được rõ mặt, nhưng em chưa bao giờ quên họ cả!"
Nhận được lời đáp, khóe miệng ta hơi cong lên ở một góc mà từ góc nhìn của Ari không thể nào thấy được. Đoạn, ta giương mắt, hướng Ari nở một nụ cười.
...
Trời sáng.
Những tia nắng đầu tiên trong ngày len lỏi qua khe hở bé tí ti của xe ngựa gỗ, rọi lên mí mắt ta. Ta chớp nhẹ mí mắt, từ từ mở ra, in vào mắt là trần xe ngựa ố màu.
STORY CONTINUES BELOW Ta cựa quậy người, sau giấc ngủ trên đoạn đường xóc nảy đêm qua khiến cơ thể hơi rụng rời. Xoa nắn xương cốt và tứ chi một lượt xong xuôi, ta gõ ngón tay xuống sàn xe ngựa phát ra âm thanh cộc cộc.
Ruka nghe ám hiệu, thò mặt vào:
"Tiểu thư dậy rồi, chào buổi sáng."
Ta ừm một tiếng, chậm rãi lướt mắt một vòng nhìn chiếc xe ngựa từ khi ta thức dậy tới hiện tại vẫn đứng yên tại chỗ không thấy nhúc nhích: "Đi đâu cả rồi?"
"Ngay đây có ốc đảo, mọi người đi đường cả đêm không ngừng nghỉ đã thấm mệt, ngựa và lạc đà cũng cần uống nước lấy lại sức. Nhưng lại không dám làm phiền sự thanh tịnh và giấc ngủ của tiểu thư, nên chúng thuộc hạ đã tự ý quyết định..."
Ta khoát tay: "Tập hợp. Năm phút."
Ruka thoắt cái phóng đi mất dạng, đúng năm phút sau, Ruka, Ari, hai ám vệ ta lựa chọn từ danh sách cọc ngầm cùng hai con ngựa kéo xe, ba con lạc đà đã tập hợp đầy đủ không sót một người một súc ở đầu xe.
Ta bước xuống khỏi xe ngựa, mặc dù giày xăng-đan đang mang dưới chân có đế thật dày, nhưng từng đợt nóng phỏng lửa vẫn từ lòng bàn chân truyền đến.
Bước được hai bước, cát dưới chân chợt giống như trơn trượt, khiến ta chới với ngã về trước. Cũng may Ruka kịp thời nhào tới đỡ, ôm ta lại, bằng không lúc này đang nằm sắp mặt với cát đã là ta.
Mọi người hốt hoảng xốc Ruka lên, ta đỡ một bên tay phải của hắn, ân cần hỏi, thanh âm có phần áy náy: "Không sao chứ? Có bị trầy xước ở chỗ nào không?"
Ruka vừa dùng khăn tay cẩn thận lau đi lớp cát vừa nóng vừa rát trên mặt, vừa gượng cười với ta: "Tiểu thư không có chuyện gì là được. Thuộc hạ da dày thịt cứng, chút cát cỏn con này có tính là gì."
Ta nhíu mày: "Người mù cũng thừa biết vết phỏng không nhẹ, đã vậy còn do cát sa mạc gây ra, lau chùi không cẩn thận sẽ để lại sẹo, dính vào mắt lại càng gay go."
Lại quay sang nói với Ari: "Ari, em cùng Nimshi và Yalah đưa Ruka vào ốc đảo rửa nước. Nhớ kĩ không được dùng nước quá lạnh hoặc quá nóng, lưng chừng ấm mới được lau lên vết thương có biết không."
Mồ hôi trên trán Ari đã vã ra như tấm, cuống quýt gật đầu liên tục. Ta vừa dứt lời, Ari liền nói hai ám vệ Nimshi và Yalah bế Ruka lên, rồi tất cả cùng đi vào ốc đảo.
Chờ bóng dáng bốn người khuất bóng sau bụi dừa xanh mơn mởn, ta mới từ tốn cởi bỏ vẻ mặt lo lắng hốt hoảng, thong thả đứng thẳng lưng, lòng bàn tay trái nắm lại từ nãy đến giờ chầm chậm mở ra. Bên trong lòng bàn tay là một chiếc còi bằng bạc, bên trên khắc họa tiết đầu rồng...
Còi truyền âm.
Ta đưa còi lên, thổi một hơi dài.
Không một tiếng động phát ra, nếu ai không rành sử dụng còi truyền âm, sẽ cho rằng chiếc còi này đã bị hư, không thể phát ra tiếng. Nhưng tầm mười lăm phút, bên tai văng vẳng tiếng đập cánh phành phạch. Ta ngước đầu, lấy tay che một bên mắt ngăn ánh nắng chói mắt từ vầng thái dương. Sau khi thấy rõ vật vừa tới nơi, con ngươi đen dần kết một tầng băng mỏng, lạnh lẽo đến thấu xương...
Chim ưng màu đen, ở chân trái có gắn một ống dẹp bằng đồng. Ta gỡ ống dẹp xuống, dùng móng vuốt nhọn dài của hắc ưng cạy nắp ống dẹp, cạy nhẹ vài lần, một mẩu giẩy nhỏ chừng một đốt ngón tay được cuộn tròn tỉ mỉ rớt khỏi thân ống.
Ta để chim ưng đậu trên nắp xe ngựa, vuốt đầu nó hai cái, rồi dùng ngón cái giữ đầu mẩu giấy, ngón trỏ lăn mẩu giấy ra.
Một dòng chữ nghệch ngoạc đập vào mắt.
Hatusa, chưa xác định mục đích.
Cuộn mẩu giấy lại, nhiệt độ trong mắt ta so với ban đầu khi trông thấy hắc ưng đáp xuống lại càng lạnh lẽo hơn gấp bội.
Ta leo vào trong sàn xe ngựa, tìm được túi vải Ruka luôn đeo bên mình không rời nửa nước mà Ari quăng lại ban nãy.
Mở túi vải, nhẹ nhàng hết mức lấy bút và giấy ra mà không gây lộn xộn đồ trong túi.
Trước giờ ta giỏi nhất là bắt chước nét chữ. Sau khi viết lại nội dung mới, ta cuộn tròn mẩu giấy y hệt như lúc đầu, nhét lại vào ống dẹp, gắn vào chân hắc ưng.
Lấy còi bạc ra, thổi một tiếng ba dài hai ngắn.
Hắc ưng nhận được mệnh lệnh, đập cánh phành phạch hai cái rồi bay vút lên cao.
Hắc ưng đi được khoảng mười phút, ta đứng dựa vào xe ngựa, mờ mờ thấy bóng dáng bốn người Ari, Nimshi và Yala đang dìu Ruka. Ta tỏ vẻ lo lắng không chịu nổi bước đến chỗ họ, thay Nimshi dìu Ruka.
Gần tới xe, ta lại hụt chân suýt thì té, Ruka giật mình duỗi tay ôm lấy thắt lưng ta, ta ôm cổ hắn, nhét còi bạc vào lại đai lưng như cũ. Ruka thở phào một hơi, lực tay lại siết thêm vài phần, giữ ta không bị lảo đảo: "Tiểu thư không khỏe, nắng nóng thế này nên người mệt mỏi nhiều rồi. Ở ngoài lâu hại cho sức khỏe, thuộc hạ dìu người vào trong xe ngồi nghỉ."
Ta suy yếu gật đầu.
Giữa trời nắng nóng oi bức, Ari đổ mồ hôi lạnh như suối nhìn ta và Ruka: "Tiểu thư! Ruka! Hai người không có sao chứ?!"
Ta buồn cười nhìn con bé: "Không sao." rồi tiếp tục dìu Ruka: "Vào trong thôi."
Khuôn mặt tuấn tú của Ruka chan chứa ý cười nhàn nhạt: "Vâng, thưa tiểu thư."
Yên vị trên xe đâu đó ổn thỏa, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh theo lộ trình đã định. Ta nhìn theo hướng chim ưng vỗ cánh bay đi khi nãy, rồi nhắm mắt lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]