Chương trước
Chương sau
. Tác giả: Tiểu Thiên.

. Edit: Tiểu Thiên.

******

Ragashu quả nhiên làm việc phi thường hiệu quả, tin tức chưa đến nửa tháng đã gửi về Thebes. Hắn nói đã lo liệu ổn thỏa thành Atina, hai kẻ xấu xa kia cũng đã bị tóm gọn, đợi ta đến xử trí. Ta nhận được tin, nhịn không được khen một tiếng hay, giao cho Ragashu xử lí việc này thật sự không ủy thác lầm. Menfuisư dường như cảm giác được chuyện này, ta còn chưa kịp mời, y đã nhanh chóng chạy tới bái phỏng. Tuy nói là bái phỏng, nhưng từ đầu chí cuối y đều mang dáng vẻ đứng ngồi không yên, ngồi phẩm trà thưởng hoa mà nét mặt vẫn có điểm trầm tư.

Ta và Menfuisư ngồi đối diện trong mái đình nhỏ đằng sau tẩm điện công chúa, ta nghía khuôn mặt đong đầy tâm sự của y một hồi, cuối cùng thở dài một tiếng, đặt chén trà xuống bàn đá.

Tầm mắt Menfuisư khôi phục tiêu cự, khẽ nâng mí mắt ngước nhìn ta.

Ta nói: "Vương đệ, trong lòng đệ có tâm sự gì, hãy nói ra đi."

Menfuisư ngẩn người, tuy trông bề ngoài y vẫn như bình thường, nhưng ta rõ ràng cảm giác được, y đã ngẩn người.

Không hiểu sao đáy lòng bỗng có chút chua xót, nhị đệ ta quả nhiên vẫn không tài nào quên được nữ nhân tâm địa khó lường, lương thiện giả dối kia. Phát hiện ta đang âm thầm đánh giá, thiếu niên liền nở nụ cười gượng, rơi vào mắt ta, cảm thấy cực kì khó coi. Trước giờ đều là y khiến người khác lúng túng, nhưng vừa can hệ đến nữ nhân kia, liền bày ra bộ dạng này.

Thậm chí ngay cả ta y cũng có thể nhẫn tâm, cái gì mà không cần nhân nhượng, xuống tay được thì tốt rồi. Vậy mà đối với nữ nhân hèn mạt như Carol Rido cư nhiên hết lần này đến lần khác lộ ra nhân từ. Đây là cố tình làm cho người khác xem, hay không khống chế được mềm yếu?

Menfuisư khiêu mi, nhẹ giọng hỏi: "Asisư, chuyện bên đó, có kết quả rồi?"

Ta cười nhạt: "Vương đệ từ khi nào thích hỏi những câu đã biết đáp án như vậy?"

Ánh mắt Menfuisư có chỗ khó lường, cau mày nhìn ta một lát, chốc sau bảo: "Carol nàng ấy..." thấy ta đảo mắt tới liền ngưng lại.

Ta nén giận, nhấp ngụm trà, nhàn nhạt bảo: "Sao lại ngừng rồi? Nói tiếp đi."

Có lẽ Menfuisư cũng mơ hồ nhận ra tâm tình ta không mấy khởi sắc, thức thời cất những lời không nên nói trở vào.

Ta liếc y mấy bận, y vẫn không lên tiếng.

Ta thầm cân nhắc, suy đi tính lại, tuy Menfuisư ngoài miệng căm hận nữ nhân kia phản bội mình, nhưng e rằng chỉ là miệng cứng lòng mềm, nhất thời tức giận.

Chỉ e, trong lòng sớm đã tha thứ cho cô ta.

Tâm can chợt lạnh, ta nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

Lòng đau như cắt lệ nhỏ trong tim thì thế nào, y cũng nên một lần thử cảm nhận như ta đã từng. Ba lần, một kết quả, một mũi kiếm. Thứ đâm xuyên tim ta không phải mũi nhọn sắc lẽm kia, mà là y. Bị người mình yêu nhất lạnh lẽo vô tình chính là như vậy, tuyệt đối so với y bây giờ thương tâm không hề nhẹ nhõm hơn.

STORY CONTINUES BELOW
YOU'LL ALSO LIKE
Đối mặt - Asisu by FiaNguyen
Đối mặt - Asisu
By FiaNguyen
79K 3.9K
Mình KHÔNG viết xuyên không. Nàng là Asisu chân chính.
Đây là bộ thứ hai mình viết dành tặng cho Asisu. Bộ đầu tay là Tìm Lại Nụ Cười - Asisu đã hoàn tất.
Bộ này mình khắc hoạ hình ảnh Asisu trái ngược với bộ trước, chủ yếu phân tích tâm lý. Nếu ở Tìm Lại Nụ Cười là một cô gái bị tổn thương, đi tìm lại chính mình thì ở bộ này, mình xây dựng tâm lý tột cùng một cô gái mạnh mẽ đối mặt với mọi thứ, sống chung với thù hận, để rồi khi đã trả thù thành công cô ấy nhận ra : lâu lắm rồi mình chưa được yêu thương...
Mình muốn viết thật công bằng cho các nhân vật giống bộ Dòng Sông Huyền Bí, mỗi nhân vật đều có mặt trái và mặt tốt riêng, đều có hạnh phúc và đau khổ. Và vì nguyên bản đã có nhiều sai lệch, nên mong các bạn bỏ qua những hạt sạn nhé, Fia chỉ tiếp tục sử dụng mấu chốt có trong bộ gốc.
Bạn nào chưa xem bộ Tìm Lại Nụ Cười mời các bạn dõi qua đôi chút trước khi đến bộ này nhé.
Truyện sẽ sử dụng một số từ ngữ mạnh, mang hướng bạo lực nên các độc giả cần cân nhắc trước khi xem.
Câu chuyện vẫn bắt đầu tiếp theo tập 72 (wiki)
Asisu đang trên đường trở về Ai Cập nhận mặt hoàng thân.
Rating : K+
Tác giả : Fia
Bảo lưu mọi bản quyền của Fia.
NỮ VƯƠNG TRỌNG SINH (ĐN NHAC) _ Đang Biên Tập by LiLyNguyen13
NỮ VƯƠNG TRỌNG SINH (ĐN NHAC) _ Đang Biên Tập
By LiLyNguyen13
114K 9.2K
Thần ban cho nàng một kiếp, hẳn để cho nàng cơ hội sống tốt
Nàng không cầu nghịch chuyển mọi thứ, chỉ cầu giữ lại tôn nghiêm
bao năm tình cảm, bao năm thương nhớ, cứ để cho sông Nile cuốn sạch hết đi
-" Memphis- ái hận một kiếp coi như xong
Ta mong hộ người một đời oanh liệt,
Ta cầu người cho ta một kiếp an nhiên!"
Isis- Asisu
Memphis- Memfis- Menfuisu
Carol Reed - Carol Rido
Nefermaat- Nefenmat
Unas-Unasu
Ismir- Izumin
Luca- Ruka
ta cố tình chỉnh Memphis thua Isis một tuổi nhé, cũng chỉnh dòng thời gian để mẫu thân hai người mất sớm hơn
ên người khác thì để ta tà tà dò nhá TT_TT
Dạo này đọc nhiều truyện về NHAC quá. lúc bé cũng có theo truyện NHAC, mê tít Cà, sau lớn hơn tí thì nhận thấy mình vẫn ưng tính cách của Asisu- Isis hơn. tính ra một người đáng trách ắt hẳn có chỗ đáng thương.
truyện đầu tay, viết trong lúc bản thân tâm trạng ko tốt. có gì mong lượng thứ, góp ý nhiều hơn.
mình viết về Isis thật, chỉ là để nàng trùng sinh lại 1 kiếp, thoát khỏi cái bóng tự mình ám ảnh mình để bớt khổ đau thôi. viết theo cảm nhận của mình, nên có gì mong các bạn thông cảm
thực ra trong đầu vẫn chưa định hình rõ ràng về cốt truyệt tốt lắm. sẽ cố gắng nhiều.
[Hoàn] Duyên 3000 năm- [Asisu-Menfuisu] by Ginius5111
[Hoàn] Duyên 3000 năm- [Asisu-Menfuisu]
By Ginius5111
29.7K 1.4K
Một mối tình kéo dài 3000 năm, khi luân hồi chỉ là màn ngăn mỏng manh...
Như đã hứa, đây sẽ là fic nói về cuộc sống của Asisu với cái tên Sarah và Menfuisu với cái tên Ryan ở hiện đại. Vì phần đầu của NHAC lấy bối cảnh thập niên 90( đại loại vậy),cá nhân mình thì thấy nó lạc hậu quá rồi nên xin cải biên bối cảnh của fic mình thành TK 21 cho gần gũi. Bạn có thể xem phần đầu mình viết để hiểu hơn về lí do tại sao cả hai con người này lại có mặt ở thế giới hiện đại.
Fic đầu: bạn vào nick mình hoặc tìm
"[Trọng sinh] Asisu Nữ Hoàng Ai Cập-Gi"
Truyện chỉ đăng tại Wattpad và chỉ bởi nick này.
Mộng.
Tìm lại nụ cười - Asisu by FiaNguyen
Tìm lại nụ cười - Asisu
By FiaNguyen
110K 5.1K
Mình viết truyện KHÔNG lấy bối cảnh xuyên không. Mình muốn tiếp tục mạch truyện còn đang dang dở của tác giả. Mình muốn qua nhân vật Asisu, cổ vũ tinh thần cho những cô gái đau khổ và lầm lỡ, dù thế nào cũng được hưởng hạnh phúc.
Chuyện bắt đầu tiếp theo tập 72 của NHAC đang bỏ dở (theo wiki)
Nàng là Asisu chân chính, một lần yêu khờ dại và mù quáng. Bị em trai không màng tình nghĩa vứt sang Babylon, Ragashu - một kẻ lợi dụng nàng. Không một ai yêu thương nàng.
Cuộc đời nàng chỉ vậy thôi sao?
Sống trong buồn bã đau đớn tột cùng đến cuối đời, vậy thà chết còn hơn...
Không, nàng đường đường sinh ra là một công chúa luôn được yêu thương, một nữ hoàng quyền quý, không thể cứ để cuộc đời mình bạc bẽo như thế. Nay nàng sẽ tự tìm hạnh phúc đến cho mình, tìm lại nụ cười đã mất.
Có cơ hội về lại Ai Cập rồi, phải nhanh chóng nắm bắt...
Đã đến tận cùng của nỗi đau, còn phải sợ điều gì nữa?
Rating : K+
Tác giả : Fia
Bảo lưu bản quyền của Fia
(trọng sinh) (NHAC) Sửa lại lỗi lầm by phantomhive1102
(trọng sinh) (NHAC) Sửa lại lỗi lầm
By phantomhive1102
7.8K 419
Thể loại : trọng sinh, cổ đại, cưới trước yêu sau, HE, sủng ngọt, có tí tẹo ngược,...
Số chương : chưa rõ
-----------------------
Vâng nàng ta đích thị là Asisu đấy, nàng ấy lần này trở về hứa hẹn náo loạn Địa Trung Hải một phen gà sủa chó bay ≧﹏≦
Học cách yêu - Asisu [fanfic / ĐN NHAC] by taaal048
Học cách yêu - Asisu [fanfic / ĐN NHAC]
By taaal048
23.6K 1.1K
Tác giả: Taaal
Tình trạng up: do t/g vào học nên lâu lâu mới ra chương mới được..
- Memphis, ta muốn làm hoàng phi của em!
...
- Memphis, chúng ta hãy cũng nhau cai quan Ai Cập nhé!
...
...
...
- Nếu có kiếp sau ta sẽ không yêu ngươi nữa, Memphis! - Nàng hét lên, lấy con dao bên mình ra, không chút do dự đâm thẳng vào ngực trái.
Máu phun ra, một mảng máu loan ra, nhuốm bộ váy trắng nàng mặc thành đỏ rượu, mùi máu tanh loan hết cả tẩm điện.
Nam nhân đối diện vẻ mặt không cảm xúc, không vui không buồn. Nàng đã tự tay đâm vào tim, giải thoát chính mình. Khi tự vẫn, khoé mi nàng vẫn không có giọt lệ nào, như đây chính là cách giải thoát nàng ra khỏi thế giới này.
Thần dân của nàng thì phỉ báng nữ hoàng của mình, họ bắt nàng rời xa Ai Cập, nơi nàng được sinh ra. Em trai nàng - người nàng vừa yêu vừa hận nhìn nàng tự vẫn không chút thương tâm, đứa em nàng bảo vệ, chăm sóc bao năm qua chỉ vì một con nô lệ mà đòi giết nàng.
Nếu có thể sống lại, nàng thề không yêu hắn nữa.
Dường như các vị thần đã nghe thấy lời cầu nguyện của nàng. Cho nàng sống lại, thay đổi đời mình. Nhưng các vị thần lại không cho nàng một trái tim, làm nàng không thể yêu ai, trừ phi..Nàng phải tự tạo ra nó bằng cách rung động trước một người.
Các vị thần thấy nó rất hợp lý, nàng sẽ không phải mệt mỏi vì tình cảm với Memphis và có thể tự tìm kiếm tình yêu đích thực cho riêng mình.
Hai chúng ta ngồi thêm khoảng nửa canh giờ, sau khi nghe xong tin tức kia, ta đoán Menfuisư sớm đã không nhịn được muốn rời đi, chẳng qua vì ta vẫn còn ngồi ở đấy.

Ta biết tỏng y không muốn cùng ta ngồi đây dây dưa, ta cũng không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi, không, chỉ là tình thế trớ trêu, không thể hẹp hòi. Ta giả vờ đau đầu, nói với y muốn đi xuống nghỉ ngơi. Hai mắt Menfuisư lấp lánh vui mừng, tim ta lại thoáng nhói đau, cũng không rõ tại sao, có lẽ là vì chua xót chăng? Ta không rõ tại sao đột nhiên lại như vậy. Hay là vốn dĩ ta chưa từng rõ ràng bản thân mình.

Menfuisư đi rồi, một lời cáo biệt cũng không lưu lại, cứ như vậy mà rời khỏi.

Có lẽ là y quên.

Trước giờ trí nhớ y đều rất tốt, làm sao lại quên cho đặng, ta lại tự lừa gạt nữa rồi.

Y chính là, vì nữ nhân kia mà lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Hóa ra nhị đệ ta không phải không tim không phổi, chỉ là phải xem người khiến y lưu luyến là ai.

Mặt trời đổ bóng, hoàng hôn buông màn, ráng chiều đỏ rực quấn lấy nét ưu sầu nơi khóe mắt.

Ta ngồi trên ghế, lặng nghe không gian tĩnh mịch, tẩm điện công chúa Ai Cập này của ta, mới tẻ nhạt lạnh lẽo làm sao.

Ta gọi Ari, nói: "Truyền Helia tướng quân."

Tốc độ của Helia luôn rất nhanh, bất luận là làm người hay làm việc. Chưa đầy nửa canh giờ, Helia đã an vị trong phòng ngự thiện của ta, trên tay cầm một chén ăn và đôi đũa nhỏ, tao nhã gắp một miếng thịt dê tẩm quất cho vào miệng, vừa nhai vừa tấm tắc khen: "Tài nghệ nấu ăn của đầu bếp điện hạ mời về, đúng là khiến người ta rơi vào tiên cảnh, mỹ thực mỹ ý, khác nào chốn bồng lai. Hôm nay được dịp thưởng thức, quả là thụ sủng nhược kinh."

Ta nhẹ nhàng kéo khóe miệng, "Tướng quân quá lời."

Động tác gấp đũa của Helia dừng lại, liếc mắt nhìn ta: "Điện hạ hôm nay gặp phải chuyện gì phiền lòng à?"

Ta nâng mắt nhìn Helia.

Helia thả đũa xuống, chậm rãi rót cho ta một chén rượu: "Điện hạ thích rượu nhất, tối nay điện hạ mời cơm, tôi dĩ nhiên phải đem theo một tỉnh rượu ngon để đáp lễ."

Ta đưa chén lên ngang mũi, hương thơm nhàn nhạt, mỹ tửu ngon ngọt, đúng là có chút ngây ngất lòng người.

Helia cười tà nói: "Sao điện hạ không thử một ngụm? Đêm nay trăng sáng treo cao, gió mát hiu hiu, thích hợp hành tửu lệnh."

Hành tửu lệnh? Chỉ e bản điện hạ chưa uống hết tỉnh bồ đào này, đã say quên trời quên đất.

Chợt nhớ tới người kia vẫn hay vì tính nát rượu của ta mà cằn nhằn không vui. Trong lòng đột nhiên thanh tỉnh, hứng uống rượu gì cũng bay sạch.

Ta khoát tay nói, "Tối nay ta cảm thấy trong người không khỏe, đành khiến tướng quân mất nhã hứng rồi."

Hai mắt Helia hấp háy: "Rượu thần mang tới mời mà điện hạ cũng từ chối thẳng thừng, đúng là hiếm thấy. Bình thường thần nhiều lần khuyên can cũng không ngăn được điện hạ say mê mỹ tửu, cớ sao hôm nay lại đột nhiên thay đổi vậy?"

STORY CONTINUES BELOW
Ta gắp một miếng thịt xắt nhỏ, cắn một ngụm, không đáp.

Helia ngồi đối diện thấy ta không đáp cũng không nói gì, lặng lẽ nhấp mấy ngụm rượu.

Sau đó không khí đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, ta và hắn mỗi người mỗi việc, người ăn kẻ uống rượu. Loay hoay hồi lâu, đến khi ngoảnh mắt nhìn lại, Helia đã xử lí vô cùng sạch sẽ ba tỉnh rượu hắn gọi là quà đáp lễ hắn mang theo vào cung tặng ta.

Ta ngó thấy khuôn mặt hắn hơi thoáng ửng hồng, thầm nghĩ không nhẽ say rồi?

"Tướng quân, ngài..."

Còn chưa dứt câu, Helia đã bổ nhào về phía ta.

Ta từ đã sớm quen thói xấu sau khi say của Helia, dù sao đôi bên cũng giao tình nhiều năm, ta sẽ không vì vài hành động thất lễ mà giáo huấn trị tội hắn. Bất quá Helia khi say có phần ngông cuồng, ánh mắt hắn tung hoàng ngang dọc trên thân thể ta một hồi, liền chuyển sang tay chân đụng chạm. Ta kiên nhẫn mặc hắn nhào nặn khuôn mặt mình, nhưng nam nhân này thật sự không biết điều, lực trên tay càng ngày càng dùng sức, véo gò má ta đến phát đau. Ta chán ghét đẩy vai hắn, lạnh giọng bảo: "Helia, buông tay ra."

Helia nheo mắt nói: "Không buông!"

Mùi rượu trên người Helia thật sự quá nồng, ta gắng nhẫn nhịn bảo: "Buông tay trước, được không?"

Vẫn là câu cũ, không buông.

Đến nước này ta đành phải xuống giọng, nhẹ nhàng bảo: "Nhưng ngài véo mặt ta đau quá, phải làm sao?"

Helia dường như bị câu này làm tỉnh táo đôi chút. Trong đáy mắt có điểm thanh tỉnh, hắn lúng túng buông tay, lại vươn ngón trỏ sờ sờ mặt ta, nhỏ giọng hỏi:

"Thật sự rất đau sao?"

Ta đáp: "Không tin ngài để ta véo lại."

Hình như Helia cảm thấy bản thân đã gây nên tội nghiệt lớn lắm.

"Vậy thì véo lại." 1

Ta còn tưởng bản thân mình nghe lầm, hỏi lại mấy lần, Helia vỗ ngực bảo: "Nam tử hán đại trượng phu, cho nàng véo đó!"

Ta không để ý cách xưng hô của Helia cho mấy, không nhận ra có gì bất thường. Hắn thấy ta không phục thù, dường như bất mãn, một mực lôi kéo tay ta, ép ta phải véo lại một cái mới thôi. Tuy ta cũng muốn, nhưng sợ hắn ngày mai tỉnh rượu lại ghi thù rồi chạy đến chỗ ta làm loạn.

Helia nhõng nhẽo một hồi, ta cảm thấy đầu hơi đau nhức, bèn bảo Ari sai người đưa tướng quân hồi phủ.

Ari thưa: "Cửa cung đã đóng rồi thưa điện hạ, e rằng... tối nay tướng quân..."

Ta liếc Helia say khướt nằm dài dưới đất, chẳng qua chỉ là một kẻ say, lưu lại một đêm hẳn không nhằm nhò gì. Danh tiếng bản điện hạ dẫu sao cũng chẳng tốt đẹp cho cam, đeo thêm vài tiếng xấu, coi như đắp thêm vài thớ bùn nhơ lên, thật sự không sao.

Ta chống cằm nhìn Helia, lại ngửa mặt nhìn trời, khe khẽ buông tiếng thở dài.

Ta thật sự không sao.

Tối đó Helia ngủ lại, Ari xếp hắn ở thiền điện phía Tây, cắt thêm hai lính canh và hai cung nữ, một thái giám hầu hạ.

STORY CONTINUES BELOW
Trời đã về khuya, ve gáy râm ran, ta cũng nên ngủ thôi.

Bất quá lăn qua lăn lại, vẫn không tài nào đi vào giấc ngủ. Trong lúc ta đang trằn trọc, ngoài cửa phòng có tiếng động lạ, ta cảnh giác ngồi dậy, cửa phòng bị người ta đẩy ra, ta đang định la lên thì ánh trăng chiếu vào, lộ rõ dung mạo người vừa tới.

Hóa ra là Helia bị mộng du. 3

Helia từng đôi lần kể với ta, từ nhỏ hắn đã mắc bệnh mộng du, thuốc thang mãi không khỏi, nhiều lần chữa chạy không thành nên quyết định sống chung hòa bình. Thường khi hắn ngủ quá say sẽ phát bệnh, Helia nói mình đã lâu không phát bệnh, quanh năm hành quân giấc ngủ thường không sâu, phải đề phòng cảnh giác cao độ. Trùng hợp làm sao hôm nay hắn lại uống say bí tỉ, giờ này chắc đã ngủ đến không biết trời trăng.

Ta xoa nắn thái dương, càu nhàu: "Bệnh của ngài phát lúc nào không phát, hễ ở gần ta là lại phát là thế nào."

Helia làm như không nghe thấy ta nói, đi lòng vòng quanh phòng, dáng vẻ tựa như đang ngắm cảnh, ta đoán chắc là trong mộng đang cùng giai nhân nào dắt tay dạo chơi đây. Ta ngồi nhìn mãi đâm chán, bèn quyết định không để ý đến hắn nữa, nằm xuống giường tiếp tục lăn qua lăn lại.

Lăn một hồi bỗng thấy nệm bị lún xuống, ta nghiêng đầu nhìn thử, Helia đã đi dạo xong, đang ngồi ở chân giường, nét mặt hớn hở, chắc là đang đến đoạn mời giai nhân cùng nhau thưởng trà ngắm hoa.

Ta kê gối ngồi dậy, dựa vào đầu giường xem hắn.

Helia và giai nhân trong mộng cái gì cũng không làm, vô cùng trong sáng hài hòa, chỉ ngồi nhìn nhau tủm tỉm mỉm cười rất lâu, lâu đến mức ta cảm thấy buồn ngủ.

Không nhờ mỹ nam trong mộng vô số thiếu nữ thành Thebes khi ở cùng người trong mộng lại mang dáng vẻ e thẹn thế này. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sẽ biến thành chuyện cười muôn thuở mất.

Ngay lúc ta tưởng mối tình trong sáng đó sẽ kéo dài tới sáng, Helia không hổ nam nhân lý tưởng trong lòng vô số thiếu nữ Thebes, quả nhiên không khiến bản điện hạ thất vọng. Có lẽ thông qua ánh mắt chứa chan nồng nàn đôi bên trao nhau, cảm tình nhờ vậy đã đạt đến đỉnh điểm, chợt hạ quyết tâm, thầm trao tơ lòng!

Khoảnh khắc đôi môi của Helia hạ xuống ngón chân lộ ra bên ngoài mép chân của ta, ta không tài nào diễn tả được cảm xúc hỗn độn của chính mình.

Ta duỗi tay kéo Helia vào lòng. 3

Dưới ánh trăng bàng bạc, gò má ngấm men say ánh lên màu sắc thật ưa nhìn.

Đôi con ngươi màu cẩm thạch hòa quyện cùng sắc đen thăm thẳm của màn đêm vô tận, nhu tình như biển nước mênh mông, nhấn chìm những kẻ cả gan dám đường đột nhìn vào. Bàn tay ấm áp đặt bên eo, hơi thở nam tính nồng đậm bủa vây mọi giác quan. Yết hầu gợi cảm không ngừng chuyển động lên xuống. Thanh âm nỉ non quấn quýt bên tai, trầm thấp mang theo từ tính lạ kì, giữa đêm thanh vắng, dụ phách câu nhân, phá lệ gợi cảm chết người.

Giây phút đó ta đột nhiên hiểu ra, vì sao có vô số trái tim pha lê tình nguyện dâng hiến để bị nam nhân này giẫm đạp dưới chân.

STORY CONTINUES BELOW
Helia thường nói với ta, hắn từ bé đã mắc chứng mộng du nan giải, lúc phát bệnh đôi khi có thể sẽ làm ra vài hành động hoang đường, dặn ta nếu có ngày nào đó vô tình bắt gặp tuyệt đối đừng tin là thật. Bất quá, ngược lại là ta bỗng muốn hoang đường.

Ta véo má Helia, gò má phấn nộn trắng trẻo như bánh bao nhỏ, xúc cảm không tệ: "Thường thì ta không thích nam nhân lớn tuổi, hơn nữa còn là dạng thịt dai da dày như chú đây, xem như là ngoại lệ."

Helia mơ màng nhìn ta, con ngươi trong suốt xoay chuyển, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh mộng, cũng không rõ lắm cô gái trước mắt đang nói gì. Rồi bỗng nhiên hắn chớp chớp mắt, choàng tay qua cổ ta, kéo ta gần sát với mặt hắn.

Môi mỏng mấp máy, hơi thở hỗn loạn, xương quai xanh sau lớp ảo mỏng tang phập phồng nhấp nhô, như mời như gọi.

Ta không khỏi cau mày.

Tình lang trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ, không phải danh bất hư truyền.

Đêm nay, thật sự là một đêm mất ngủ.

...

.........

Sáng hôm sau tỉnh lại, phát hiện vị trí bên cạnh trống rỗng, phần đệm lạnh lẽo, có lẽ đã rời đi hơn một canh giờ.

Ta bèn gọi Ari vào hầu hạ rửa mặt thay y phục. Nào ngờ cửa phòng vừa hé mở, đã thấy khuôn mặt Helia lấp ló phía sau. Ta tròn mắt nhìn hắn, hắn cũng mở to mắt nhìn lại ta, nhe răng cười hì hì, bảo: "Điện hạ, chào buổi sáng."

Tâm trạng Helia có vẻ rất tốt, sắc mặt hồng hào, chất giọng sang sảng.

Thấy ta nhìn sang, bỗng nhiên nở nụ cười mờ ám.

Ta hỏi: "Ngài cười gì vậy?"

Helia thu lại điệu bộ cà lơ phất lơ, chắp tay sau lưng, nghiêm mặt đáp: "Không có gì."

Ta quái gở liếc hắn mấy bận, Helia cũng nháy mắt với ta mấy bận.

Ta bị ánh mắt của hắn làm nổi hết da gà da vịt, sau cùng không nhịn được mắng: "Ngài ra ngoài đợi đi."

Helia trái lại không vì ta la mắng mà ủ dột không vui, che miệng khẽ tủm tỉm cười, ngó nghiêng đôi chỗ rồi mới đi ra ngoài.

Ari đợi Helia đi khỏi mới quay sang ta thắc mắc: "Điện hạ, sáng nay tâm trạng tướng quân hình như rất phấn khởi?"

Không phải dục cầu bất mãn, làm sao không phấn khởi cho đặng.

Đột nhiên nhớ đến vị Ragashu kia đối với phương diện này cũng phi thường tâm đắc, dạt dào hứng thú, ta liền hơi rùng mình. Dù rằng đêm qua ta và Helia không có làm qua chuyện gì thương thiên hại lý, nhưng ngẫm lại dường như có chút thân mật. Thường nói bên gối đầu trống trãi lâu ngày, khó tránh cô đơn lạnh lẽo. Có lẽ là vì năm xưa, ta đã vô tình quen cảm giác có Ragashu hằng đêm kề cận, đầu ấp tay gối. Hiện tại cô đơn quá lâu, không khỏi quyến luyến cảm giác có người bên cạnh, nhớ nhung hơi thở nhè nhẹ ấm áp.

Ta và Helia nằm cạnh nhau ngủ suốt một đêm, không hiểu vì sao, thật sự rất khó chợp mắt.

Trong khoảnh khắc nào đó, ta dường như đã cảm giác lại hơi ấm quen thuộc trong kí ức. Mùa đông Babylonia rất lạnh, đắp ba tấm chăn vẫn không thấy ấm, may mắn Ragashu biết tin. Mùa đông năm đó, bỏ ngoài tai lời can ngăn của quần thần, cứng rắn ra lệnh chuyển hết tấu chương từ ngự thư phòng vào hậu cung, thắp một cây nến ngồi trong phòng ngủ của ta.

STORY CONTINUES BELOW
Vì ta sợ tối, nên khi ngủ luôn căn dặn người dưới thắp đèn, nhưng Ragashu làm việc lại cần nhiều ánh sáng. Vốn dĩ cần thắp nhiều nến, nhưng vì lo ảnh hưởng giấc ngủ của ta, hắn chỉ thắp một cây, dựa vào ánh sáng leo lắt mà phê tấu chương.

Mỗi khi ta than lạnh, Ragashu liền dọn công việc qua một bên, lên giường ôm ta ngủ. Lồng ngực Ragashu thật sự rất ấm áp, còn hơn công dụng của lò sưởi, lò sưởi kê khắp bốn góc phòng cũng không ấm áp bằng cuộn mình trong lòng hắn. Cách một lớp áo ngủ, ta vẫn có thể nghe rõ mồn một nhịp tim đều đặn của vị đế vương tôn quý, mang lại loại cảm giác vô cùng yên tâm. Nháy mắt, cơn buồn ngủ liền ập tới, mùa đông năm ấy tuy rét buốt giá lạnh, cũng chẳng còn đáng sợ nữa.

Ta hỏi Helia, "Tướng quân chinh chiến đông tây nam bắc, đã từng đến Babylonia chưa?"

Helia nằm cạnh ta vô cùng yên phận, hai tay ngăn ngắn đặt trên bụng, im chốc rồi đáp: "Từng."

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, dưới ánh trăng bàng bạc, ánh mắt Helia bỗng trở nên nhu hòa: "Có một lần. Bất quá chỉ là hành quân đi ngang qua, chưa từng vào thành, nên có lẽ không được tính là đã đến."

Ta ừm một tiếng.

Lát sau đến lượt Helia đặt câu hỏi.

Hắn hỏi ta: "Có từng hạnh phúc không?" 1

Ta khi ấy không hiểu ẩn ý trong câu hỏi của Helia, chỉ tưởng là một câu hỏi bâng quơ bình thường, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều, một tay gối đầu, tay còn lại gác tay lên trán, cười tà một tiếng, tùy tiện đáp: "Hạnh phúc với ai cơ chứ?"

Vành mắt Helia cong cong: "Đúng nhỉ, vốn dĩ là không có, tuy miệng nói có, nhưng chưa từng thật sự hạnh phúc, thâm tâm chỉ có bất hạnh, ngày tháng ấy quả thật không muốn nhớ lại."

Ta cảm giác Helia và ta nói chuyện chẳng ăn nhập vào đâu.

Helia thường hay tự mình lảm nhảm, ta cũng không màng quan tâm.

Trời gần sáng, Helia đã sớm khôi phục tỉnh táo, đôi con ngươi màu cẩm thạch lấp lánh ánh nước trong suốt, chăm chú nhìn ta không chớp mắt.

Ta vuốt ve gò má hắn, hỏi: "Ngài nhìn gì vậy?"

Helia nói: "Đúng là mỹ nhân."

Ta bật cười.

Helia áp tay lên bàn tay đang đặt trên gò má hắn của ta, bàn tay nam nhân to lớn dễ dàng bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn trong tay. Hắn lặng lẽ nắm tay ta hồi lâu, tựa như lưu luyến, cũng tựa như có điểm bồi hồi xao xuyến. Ta quen để hắn tùy ý làm loạn, trước giờ đôi bên không hề câu nệ.

Helia trầm tư đủ rồi, bèn chớp mắt hỏi ta, vừa hỏi vừa mân mê đầu ngón tay thon dài tinh tế:

"Điện hạ năm nay đã mười lăm tuổi rồi, có chấm trúng công tử nhà nào chưa?"

Helia ít khi đề cập đến chuyện tình cảm riêng tư của ta, khiến ta không khỏi kinh ngạc.

Phát hiện suy nghĩ trong mắt ta, hắn liền bật cười: "Điện hạ chớ nghĩ nhiều, tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút, chúng ta là chỗ thân thiết, tìm người lạ chi bằng tìm người nhà. Thân là phận thần tử, ngày đêm vì điện hạ lo lắng tứ bề, mong mỏi điện hạ gả vào nhà ưng ý, có tấm chồng tốt, đời này vô ưu vô lo, hạnh phúc viên mãn."

STORY CONTINUES BELOW
Ta bị suy nghĩ trung thần quái gở chẳng đâu vào đâu của Helia làm đau đầu:

"Ngài đừng nói hưu nói vượn nữa."

"Thần không có nói nhăng nói cuội."

"Ta không có nói như thế."

Helia vòng tay ôm eo ta, đưa mặt phóng đại gần, hỏi gấp: "Vậy là điện hạ đồng ý?"

Ta đẩy vai hắn: "Ta thấy ngài càng lúc càng không coi ai ra gì, không biết an phận. Hôn sự hoàng thất, ngài có tư cách gì xen vào, còn muốn quản, ta thấy tướng quân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu đâu."

Helia ngây người giây lát, nhưng rất nhanh đã tiếp tục cười cười, kéo ống tay áo ta: "Tôi chỉ đề cập một chút, điện hạ không thích nghe, vậy từ nay không nói nữa."

Ta không nói chuyện với hắn nữa.

Vốn dĩ không khí đang tạm xem như hòa hợp, hiện tại, không còn hứng thú.

Ta quay lưng lại với hắn, nhắm mắt ngủ một giấc. Kết quả tỉnh lại, Helia đã thức giấc trước, còn đi đông đi đây, ngồi trên ghế chỉ tay năm ngón sai sử cung nhân trong tẩm điện công chúa đi đây đi đó, chuẩn bị nước tắm, chuẩn bị bữa sáng.

Lúc ta thay y phục chỉnh tề ra đến đại sảnh, Helia đã đợi sẵn, tươi cười dịu dàng mời ta ngồi xuống dùng bữa.

Suốt buổi sáng ta hưởng thụ sự đãi ngộ bất thường của Helia, không hề cảm thấy đây là chuyện bình thường Helia nên làm.

Ta càng nhìn hắn, hắn lại càng tươi cười rạng rỡ, không giống ngày thường.

Rốt cuộc thì nam nhân này đang mưu tính cái gì trong đầu, ta không tài nào đoán nổi.

Hắn muốn làm cái gì, thì làm cái đó vậy.

Dường như thái độ của ta đối với Helia quá mức dung túng, dẫn đến trên dưới tẩm điện công chúa ồn ào ầm ĩ một phen. Đêm trước thì giữ người ngủ lại, hôm sau lại như cá ngập nước, chu đáo chiều chuộng, thêm vào dáng vẻ đi qua đi lại đấm lưng than eo nhức mỏi của Helia, quả thật dễ khiến người ngoài tưởng tượng lung tung.

Ta cảm thấy, nam nhân này cố tình.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai quần thần và Menfuisư. Chưa đến giữa trưa, phụ vương ta và Menfuisư đã thay phiên ghé chơi hai lần. Cách nói chuyện của phụ vương thâm sâu khó lường, ánh mắt muốn nói lại thôi, câu từ thâm thúy, câu trước câu sau đều như đang ám chỉ gì đó.

Tiếp theo là Menfuisư, tâm tình không tốt, tuấn nhan xám xịt, mây đen giăng kín. Vừa vào đến đại sảnh đã bắt lấy cổ tay ta, nét mặt cực kì u ám, trầm giọng hỏi:

"Tỷ và hắn ta đã... cái đó... rồi?"

Ta không hiểu mô tê chi hết: "Đệ nói ai?"

Menfuisư nén giận ngó ta, rồi đảo mắt nhìn xung quanh: "Hắn ta đâu rồi?"

Ta xoa nắn thái dương, tột cùng không hiểu y muốn làm gì, hỏi lại: "Đệ tìm ai?"

Menfuisư trừng mắt: "Là Helia!"

Ta ngẩn người, Menfuisu thấy ta ngẩn ngơ, ánh mắt lại lạnh thêm vài phần.

STORY CONTINUES BELOW
Y đùng đùng sát khí lục tung tẩm điện công chúa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, không tìm được người cần tìm, liền nổi giận xung thiên. Ta bị bộ mặt của y làm kinh sợ, không dám đường đột đến gần.

Menfuisư mặt nặng mày nhẹ đứng trong đại sảnh nửa canh giờ, cuối cùng bởi vì không lục soát ra được người cần tìm, hừ lạnh một tiếng, không tình nguyện rời đi, trước khi đi còn dặn đi dặn lại, nếu thấy Helia lập tức sai người thông báo cho y.

Ta phẩy tay, mau chóng tiễn y ra cửa, coi như nửa hiểu nửa không gật đầu.

Sau đó, quả nhiên là ruộng hoang không ai cày, vừa cày liền nườm nượp người dòm ngó. Có lẽ thăm nom cũng cần lựa ngày, khiến ta không ngờ đến nhất là Imhotep vậy mà cũng ghé qua chào hỏi.

Dáng vẻ Imhotep mới qua một buổi sáng mà đã như già đi cả chục tuổi. Tiều tụy tái nhợt, hai mắt bần thần hốc hác, cứ như đã trải qua chuyện gì kinh sợ, có thể dễ dàng liếc mắt nhận ra tâm can ông ta đang bấn loạn. Đoạn, run run chỉ ngón tay về phía ta, hẳn là không nhịn được tức giận, nhưng vẫn phải kiềm chế nuốt xuống.

Ta không ngại thêm dầu vào lửa, Imhotep càng gấp gáp, ta càng thả chậm cước bộ, chầm chậm đi qua ghế chủ vị ngồi, thong thả bảo: "Ôi chao, tể tướng đại nhân đại giá quang lâm, rồng đến nhà tôm, đúng là khiến bản điện hạ thụ sủng nhược kinh."

Imhotep nhíu mày.

Lão già cổ hủ này vốn chẳng vừa mắt ta, trong lòng ông ta, ta xưa nay vẫn luôn là hiện diện không nên tồn tại trên đời. Kiếp trước ông ta sống chết khuyên can, tam triều nguyên lão lấy tâm sáng soi chứng giám, đinh ninh ta là yêu nữ hại nước, là tai họa của nước nhà. Kiếp này trong suy nghĩ của ông ta, ta vẫn xấu xa như thế.

Con người ấy, vĩnh viễn tham lam như thế. Vừa muốn làm người tốt, lại không dằn được chính mình trở thành kẻ xấu.

Imhotep chính là loại người đó.

Mâu thuẫn như vậy, vừa muốn làm kẻ lớn nhất, thâu tóm quyền lực, khuynh đảo triều can, vừa muốn làm một người tốt.

Muốn được vạn dân kính trọng, lại làm ra hành vi khiến sử sách phỉ nhổ.

Trên đời làm gì có chuyện gì vẹn toàn đến vậy?

Tuy ta không ưa Imhotep, nhưng ta biết ông ta vốn là người tốt, tư tưởng cổ hủ, trung lương chính trực, nhưng không chạy thoát khỏi bản tính xấu xa. Suy cho cùng đây chính là nhân gian, thế nhân thường tự lừa mình dối người, nói cách khác, đây mới thật sự là bản chất của ông ta.

Rõ ràng là mưu tính làm phản, là ông ta lôi kéo ta trước, nhưng mỗi khi gặp ta, dù Imhotep có giả vờ tươi cười cỡ nào, ta đã nhìn qua vô số người, ông ta đối với ta là tươi cười thật lòng hay hoa mỹ giả dối, ta chỉ liếc mắt một cái là tỏ tường mồn một.

Có lẽ là do bản thân ta, thật sự quá khiến người chán ghét.

Đến cả phản tặc tâm địa bất chính mà đối với ta cũng thấy không vừa mắt.

"Không giấu giếm công chúa, vi thần đến đây để tìm khuyển tử Helia."

Ta nâng mí mắt, lười biếng đáp: "Lời này có chỗ không thỏa đáng. Tể tướng đại nhân tìm nhi tử, sao lại tìm đến chỗ ta?"

STORY CONTINUES BELOW
Trong mắt Imhotep có tia chán ghét lướt qua, ta biết ông ta đang cực kì kiềm chế, nếu không phải kiêng dè hoàng cung tai mắt khắp nơi, ông ta đã sớm vung tay áo bỏ đi rồi. Ngày này đại thần đúng là kiêu ngạo, đối với bề trên thật thiếu tôn trọng.

Ta nhấp một ngụm trà, Imhotep bên kia lộ rõ thiếu kiên nhẫn. Bước lên hai bước, đưa mắt tìm kiếm, kiếm không thấy, lại tiếp tục nén giận nhìn ta: "Công chúa, mong người đừng làm khó thần."

Ta nhấc tay nhón một mẩu bánh mạch nha cho vào miệng, chậm rãi nhai. Lòng thầm nghĩ, rốt cuộc ta và Imhotep có phải đang cùng nhau tạo phản hay không?

Là ta đang làm gián điệp, hay ông ta đang làm gián điệp?

Đến giờ vẫn như một trò đùa mông lung không rõ. Ông ta muốn cùng ta hợp tác trước, lại không nhịn được nỗi chán ghét cay đắng đối với ta. Đây có lẽ là mối quan hệ hợp tác lạ lùng nhất từ trước tới nay.

"Lần trước đại công tử có đề cập với ta, tể tướng muốn mời ta ra ngoài dùng bữa, tiếc là lần đó ta thân mang thương tích, không tiện xuất đầu lộ diện. Tuy đã nhờ đại công tử chuyển lời, nhưng hôm nay gặp nhau, theo lẽ thường vẫn phải nói với ngài một câu. Mong tể tướng đại nhân rộng lượng, đừng chấp nhặt trong lòng."

Imhotep nâng ống tay áo, giọng nói luân chuyển, dường như đã nhớ lại mối quan hệ của chúng ta, mỉm cười khẽ tâu: "Công chúa là quân, thần là thần tử. Công chúa nói thế nào thì chính là thế ấy, thần được gánh trách nhiệm phò tá công chúa, là phước phần trời ban, há sao có thể dùng từ đừng chấp nhặt để hình dung cho đặng."

Khả năng nhẫn nhịn của Imhotep thật sự đạt đến cảnh giới phi thường, vì nghiệp lớn thiên thu mà ép bản thân hết lần này đến lần khác phải hạ giọng nhún nhường ta, khiến ta không khỏi cao hứng, rất muốn cười to một trận, bảo: "Tể tướng đại nhân nói ra mấy lời này, có dối lòng quá không."

Bất quá ta không có nói vậy.

Ta ôn tồn bảo: "Tướng quân Helia giờ này hẳn đã đến quân doanh duyệt binh rồi, tể tướng bây giờ đi đến đó, vẫn còn kịp."

Imhotep chỉ đợi vỏn vẹn câu này, cáo từ rời đi. Nhưng vừa nhấc một chân bước qua bậu cửa, chợt khựng lại, quay đầu nhìn ta, ánh mắt có điểm sâu xa: "Công chúa đừng quên ước hẹn của chúng ta."

Ta mỉm cười, nhẹ giọng đáp:

"Dĩ nhiên."

...

Tối đó Helia từ quân doanh trở về muộn, ta sai người nấu nước ấm cho hắn tắm rửa. Sau khi thay đồ ngủ sạch sẽ, Helia nhẹ nhàng mở cửa vào phòng ta, ngả người nằm xuống giường. Ta ngồi ở bàn trang điểm, Ari đang giúp ta chải lại tóc, thấy thế cúi người ở bên tai ta nói nhỏ:

"Điện hạ, tối nay tướng quân không có say rượu, nhưng sao cũng nghỉ lại vậy?"

Helia tìm vị trí thoải mái gối đầu lên, tựa vào đầu giường nhìn ta cười dịu dàng.

Ta nhếch môi nói: "Em đoán xem?" 6

Ari nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy không nên hỏi tiếp, bèn thôi.

STORY CONTINUES BELOW
Helia bên kia vẫn chăm chú nhìn ta.

Ta giương mắt nhìn ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng, thiếu nữ còn trẻ, tóc đen mắt đen, từ hàng mi đen nhánh cong vút đến bờ môi hồng nhuận, đều như tỉ mẫn điêu khắc. Đường nét tinh xảo, dung nhan diễm lệ. Helia thường khen gương mặt này là Ai Cập đệ nhất mỹ nhân, trăm năm có một, nhưng theo ta thấy, suy cho cùng vẫn có chút giảo hoạt không đáng tin, là loại gương mặt khiến người ta không dám tin tưởng. Bởi vì quá câu nhân dụ phách, nên không thể đường đột đến gần, trao trọn trái tim, ai biết ngày nào đó nàng ta sẽ dùng gương mặt xinh đẹp này đâm nát trái tim ngươi.

Phàm là người tốt, đều kiêng kỵ loại dung mạo thế này.

Thậm chí đến cả kẻ xấu còn không ưa nó kia mà.

"Ari, em thấy ta có xinh đẹp không?" Ta hỏi Ari.

Ari nói: "Điện hạ là nữ nhân xinh đẹp nhất em từng gặp."

Ta thấp giọng cười: "Vậy em có nguyện ý yêu ta không?" 3

Gò má Ari hơi đỏ lên, ta chỉ cười không nói.

Ari giúp ta chải đầu xong xuôi thì lui ra ngoài. Helia tiến đến ôm eo ta, tì cằm lên bả vai ta, thấp giọng thủ thỉ: "Điện hạ vừa nãy có tính là trêu hoa ghẹo nguyệt không?"

Ta đẩy hắn ra, nằm xuống giường. Helia cũng nằm xuống theo, bởi vì ta không nói gì, hắn cũng không động tay động chân nữa. Lát sau ta hỏi hắn: "Trưa nay ngài có gặp Imhotep không?"

Helia ngửa mặt nhìn trần nhà khảm trân châu ngũ sắc, ừm hửm một tiếng: "Sao đột nhiên điện hạ lại nhắc đến cha tôi?"

Ta hơi nghiêng đầu nhìn Helia: "Không có gì." Rồi trở người quay lưng lại với hắn: "Thổi tắt nến đi, ta buồn ngủ rồi."

Căn phòng nhanh chóng tràn ngập bóng tối, ánh trăng bàng bạc soi vào phòng, những cơn gió nhè nhẹ từ ban công thổi vào, mang theo hương hoa sen thơm ngát. Hai mí mắt ta nặng trĩu, trong cơn mơ màng, ta thoáng nghe bên tai có âm thanh nỉ non rất nhỏ, lại nghe tiếng người thì thầm như đang tự hỏi: "Vì sao lại giữ hắn lại lần nữa? Rốt cuộc là vì sao?"

Vành tai chợt ẩm ướt, hơi thở nam tính kề cận trong gang tấc.

"Không phải yêu hắn rồi chứ?"

Thanh âm bỗng dưng có chút tức giận, hơi thở gấp gáp nặng nề, như đang kiềm chế không bộc phát ra: "Không, nàng chỉ có thể yêu ta. Một mình ta. Cho dù là hắn cũng không được."

...

Lại một đêm ta và Helia ngủ cùng nhau trôi qua.

Lần này tin tức phát tán rất nhanh, cả hậu cung đều bàn tán xôn xao. Có người nói, tể tướng đại nhân sắp trở thành thông gia với hoàng thất, tướng quân Helia rất nhanh sẽ trở thành phò mã. Chuyện tốt không ai hay, chuyện xấu đồn ngàn dặm, đây chính là ví dụ tốt nhất.

Ta nghe được những tin đồn đó, không mặn không nhạt cười một tiếng.

Tất cả đều nằm trong dự tính.

Không bao lâu nữa.

Chiều tối hôm đó Menfuisư lại đến tìm ta, hệt như hôm qua gặp, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng đá, không thấy nổi tia vui mừng. Vừa gặp, ngay câu đầu tiên y đã hỏi: "Tỷ thật sự muốn cùng với Helia?"

STORY CONTINUES BELOW
Ta phe phẩy quạt bông trắng, nửa nằm trên nhuyễn tháp, lười nhác nâng mí mắt, mới phát hiện khuôn mặt anh tuấn đối diện càng ngày càng đen: "Ta định tìm một người về cùng vương đệ múa kiếm đọc sách, bầu bạn giải khuây, thế nào, có phải vừa ý người tỷ phu này hay không?"

"Vừa ý?" Lông mày Menfuisư như muốn dính chặt vào nhau.

Ta chỉ cười: "Đệ ở đấy nóng vội gì chứ, rất nhanh sẽ là người một nhà."

Menfuisư thấp giọng quát: "Asisư!"

Ta ngừng một chút, thu lại nụ cười nhàn nhạt bên môi.

Y nhìn ta, trong mắt ngập tràn hàng ngàn hàng vạn câu hỏi không thể thốt thành lời: "Nói ta biết, rốt cuộc tỷ muốn làm gì?"

"Đó là hạnh phúc cả đời. Một khi đã chọn, sẽ không thể quay đầu được nữa. Tỷ thật sự có tình ý với Helia sao?" Giọng của y khi nói mấy lời này đúng là rất tha thiết, nhưng không khiến ta cảm động một chút nào. Ta chậm rãi dời mắt, tầm nhìn dừng trên gương mặt thân thương quen thuộc kia, đệm một tiếng cười mỉa mai rồi mới nói: "Năm xưa khi Pharaoh ngài gả ta đi Babylonia làm dâu đất khách, cũng từng nghĩ qua cho ta như thế này ư?" 1

Menfuisư ngẩn người.

Ta dời mắt đi nơi khác.

Menfuisư cau mày rồi bật cười, ta dùng khóe mắt liếc nhìn, nụ cười miễn cưỡng kia thật quá khó coi: "Hóa ra tỷ vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm xưa."

"Là vương đệ vô tư, vốn dĩ chưa từng để ý qua người khác có tư vị gì trong lòng. Hay cười, không có nghĩa là không biết buồn. Hay im lặng, không có nghĩa là không quan tâm. Mỗi lần đệ nói, ta không lên tiếng, nhưng ta thật sự tin. Bất quá, có vài chuyện, không phải kể vài cái cớ bất đắc dĩ là có thể dễ dàng cho vào dĩ vãng."

"Mười mấy năm qua tỷ vẫn luôn căm ghét ta có đúng không?"

"Ta yêu đệ, lại càng hận đệ nhiều hơn. Có điều thật sự vô dụng, là bản thân ta không có tiền đồ, hận đệ, lại không đủ nhẫn tâm hạ thủ. Nhưng đệ, thì thật sự khiến người khác bái phục, tim đủ sắt đá, máu cũng đủ lạnh." Ta dừng chút, đoạn nói tiếp: "Cho nên, ta lựa chọn từ bỏ."

Menfuisư chăm chú nhìn ta, ta nói: "Tuy nhiên, đệ ta có thể bỏ qua, nhưng cô ta thì không được."

Quả nhiên Menfuisư lập tức biến sắc.

Khóe môi ta cong thành vòng cung lạnh lùng, nơi đáy mắt dần kết tầng sương dày: "Menfuisư, làm người không thể tham lam quá. Đệ muốn có thiên hạ, lại không bỏ được nhi nữ thường tình. Đệ giỏi nhất là nhẫn tâm mà, nhưng tại sao với cô ta lại hết lần này đến lần khác mềm lòng?"

Không khí xung quanh chẳng mấy chốc đông đặc lại, như muốn bóp nghẹn tất cả mọi người. Ta càng nói, càng cảm giác rõ ràng cơn đau từ trái tim truyền đến, đau muốn nghẹt thở. Đôi mắt đen láy thăm thẳm như mặt nước hồ thu nhìn ta, con ngươi đen như mực quánh không thể tản ra. Cái nhìn ấy vẫn lạnh lùng vô cảm như ngày nào. Cho dù là con người có máu có thịt hoài bão của kiếp trước, hay vị vương tử đã học được cách máu lạnh của kiếp này. Đối với ta, cái nhìn ấy luôn như vậy.

STORY CONTINUES BELOW
"Carol Rido, nhất định phải chết."

Con ngươi hắc bạch phân minh không động, cả thân thể đều không động.

Ta nghe thấy giọng mình trầm ổn vang lên, từng câu từng chữ rõ ràng:

"Ryan Rido, cũng phải chết."

Ta nói xong câu đó, cũng không rõ mình còn ngồi vững hay không. Người đó rời đi, thân thể lạnh, lòng cũng lạnh. Trước khi khuất bóng sau khe cửa, Menfuisư có hỏi một câu thế này: "Nhưng chuyện giữa ba người chúng ta thì liên quan gì đến Helia?"

Lần này đến phiên ta ngẩn người.

Menfuisư nói: "Tỷ phải lòng hắn rồi."

Ta phức tạp nhìn y, y lại nói: "Ragashu và Helia, vì sao tỷ có thể thích hai người bọn họ. Bọn họ và ta, có gì khác nhau? So về tâm cơ, về máu lạnh, chỉ e ta vẫn không phải đối thủ. Tỷ sợ ta, vì ta đã thay đổi, tỷ buông bỏ hận thù, vì đã không còn yêu nữa, nên cũng chẳng muốn tiếp tục dây hận. Chỉ có ta, là không còn cơ hội nữa rồi." 7

Menfuisư đã đi từ lâu, nhưng những lời y nói vẫn lặp đi lặp lại không phai bên tai.

Ta... phải lòng... Helia rồi?

Không thể nào. Helia là con trai Imhotep, không thể yêu, càng không có chuyện phải lòng. Ta thân cận hắn, chẳng qua vì mục đích của mình. Thời cơ sắp đến, ta sẽ không vì bất kì kẻ nào mà làm hỏng nó.

Bây giờ trong đầu ta chỉ có hai mục tiêu duy nhất.

Một, là Carol và Ryan.

Hai, là cứu vãn danh tiếng này.

Kiếp này ta tuyệt đối không để bản thân rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, khi sống làm trò cười, đến chết trong nhục nhã, chuốc lấy ô danh ngàn đời như năm xưa.

Những ai có lỗi với ta, đều sẽ phải trả giá.

Rất nhanh, sẽ có một kết thúc...

...

Ngày tháng trôi như thoi đưa, xuân qua đông đến, chẳng mấy chốc đã một năm trôi qua. Ước hẹn của ta và Imhotep đã đến. Trước khi ra khỏi cung, ta viết thư cho Ragashu, dặn hắn hành sự theo kế hoạch, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.

Ragashu nhanh chóng hồi âm, trong thư chỉ có duy nhất một chữ, Tin.

Ragashu và Izumin tháng trước đã đến Thebes, ngụ ở căn nhà nhỏ ngoài thành.

Vài ngày này kinh thành rất im lặng, trong ngoài hoàng cung chìm trong không khí yên bình. Phàm trước sóng gió mọi thứ đều rất tĩnh lặng. Đợi khi giông bão quét qua, cuốn đi tất thảy, lộ ra màu sắc bi ai.

Imhotep an bài một vạn tinh binh ngoài thành, theo ước hẹn, ta lấy cớ xuất cung, chỉ cần lánh mặt một thời gian, những chuyện sau đó, Imhotep sẽ lo liệu ổn thỏa.

Ta nhẩm tính thời gian, hiện giờ trong thành chưa có biến động, nhưng hoàng cung hẳn đang sóng gió đầy trời. Trước khi xuất cung, ta đã sắp xếp mẫu hậu đi phương Nam du ngoạn, về phía mẫu thân Menfuisư là Nhị vương phi, nể mặt y nên ta cũng đã đưa đi cùng.

Ragashu bày một bàn trà trong vườn, cây cỏ là đích thân hắn chăm sóc, hắn kể về quá trình thiết kế ngôi vườn nhỏ này, hai mắt sáng lấp lánh, dường như rất tâm đắc. Izumin ngồi nghe hắn luyên thuyên, không biết vì sao bỗng phì cười một tiếng. Ta mơ hồ cảm thấy không đáng tin lắm, lát sau gặng hỏi ra mới biết, thì ra số hoa này là mới đặt giao vài ngày trước, còn số do Ragashu chăm sóc sớm đã chết trong mưa lũ, do tưới nước quá nhiều.

STORY CONTINUES BELOW
Ragashu ngượng ngập đi vào nhà trong, mãi không chịu đi ra. Ta vào dỗ mãi mới chịu bỏ qua.

Izumin pha một bình trà hảo hạng, điểm tâm do tửu lầu mang đến.

Ba người bọn ta ngồi trong vườn ăn bánh uống trà, thưởng hoa đến sập tối thì đổi sang ngắm trăng đánh cờ.

Bàn cờ đánh được nửa chừng, trời bỗng đổ mưa như trút nước, đành phải dọn dẹp vào nhà ngồi. Hứng đánh cờ cũng bay sạch sành sanh, Izumin vào phòng ngủ, ta và Ragashu bèn ngồi nói chuyện.

Ragashu kể rất nhiều chuyện khi ta không đi cùng hắn, trải qua khoảng thời gian đi cùng, hắn phát hiện Izumin rất đáng kết giao. Hùng tài thao lược, quyết đoán sáng suốt, đầu óc quân sự kín kẽ, tính tình thoải mái không câu nệ, vừa có thể làm đồng minh, vừa thích hợp kết giao bằng hữu.

Ragashu còn cảm khái nói, nếu không phải Izumin là hoàng tử Hitaito, là con cờ chính trị, hắn và Izumin nhất định sẽ là cặp bài trùng tuyệt vời, cùng đánh đông đánh tây, nhất định vô cùng sảng khoái.

Ta ngồi lắng nghe hắn nói, lại nghe tiếng mưa rơi tí tách, nhất thời không khí quá đỗi thoải mái, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Ragashu kéo ta tựa đầu vào vai hắn, ôm ta trong vòng tay rắn chắc. Ta tham lam hít vào mùi long diên hương nhàn nhạt trên y phục Ragashu, thoáng chốc hồi tưởng ngày tháng vợ chồng năm xưa, lòng đôi phần ấm áp. Tuy rằng là quan hệ tiền trao cháo múc không ai nợ ai, nhưng ngày đó hắn đối với ta có tình có nghĩa, không vì ta bị Ai Cập ruồng rẫy mất hết giá trị lợi dụng mà đối đãi tệ bạc, cũng có thể xem như là phu quân tốt, không có gả nhầm.

Hoàng cung Ai Cập binh đao va chạm, ngoài thành trái lại im ắng thanh bình. Tuy nhiên, tuy ta không hiện diện ở đó, không có nghĩa ta không biết ở đó đang xảy ra chuyện gì. Đơn giản mọi chuyện, ta đều có phần tham dự.

Gián điệp như ta, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.

Ragashu hôn trán ta, một đường từ mí mắt hôn xuống môi, vừa hôn vừa cười hỏi: "Trái ớt nhỏ của tôi có vui không?"

Ta dựa vào lòng hắn, mỉm cười, đáp.

"Vui."

Ragashu hôn đến khi hưng phấn, ta nhìn vật phồng lên giữa đáy quần hắn, chợt cảm thấy ngại ngùng. Ta toan muốn đứng dậy né tránh, thì nghe giọng Izumin vang lên phía sau: "Tiểu thư định đi đâu vậy?"

Ta ngập ngừng đáp: "Đi dạo."

Izumin cười tà: "Còn đi dạo được à?"

Ta cảm giác khuôn mặt hơi nóng lên. Tuy da mặt ta dày, nhưng bị nói nhưng vậy vẫn thấy ngại ngùng. Ragashu đã giúp ta không ít, công lao không nhỏ, đúng là không thể cứ như vậy lảng đi. Ngày đó ta và Ragashu là loại quan hệ sòng phẳng ngươi trả ta làm, có lẽ lâu quá không làm những loại việc lấy lòng này, được hắn nuông chiều, đã quên mất phải biết điều rồi.

Giọng Ragashu lạnh tanh: "Izumin, tôi không biết anh nói nhiều như vậy đấy."

Izumin khoanh tay, dựa vào ván cửa cười cười.

Đúng lúc ngoài cửa có thuộc hạ Izumin đến thưa chuyện, hắn bèn tạm biệt bọn ta rồi cùng thuộc hạ ra ngoài.

Trong nhà chỉ còn lại ta và Ragashu, mắt nhìn mắt, mũi nhìn mũi, bỗng chốc không khí lúng túng kì lạ. Ta trộm liếc nhìn hắn, đệm vài tiếng ho khan, bảo: "Ragashu..."

STORY CONTINUES BELOW
Ragashu không nói không rằng đứng dậy, bế phốc ta lên ôm vào lòng.

Ta không kịp thích ứng, hốt hoảng ôm vai hắn: "Anh làm gì vậy?"

Ragashu không đáp, ôm ta ra trước cửa đứng, ngửa lòng bàn tay ta để ra ngoài màn mưa. Hạt mưa nặng trĩu mát lạnh, khoan khoái như đang gột rửa tinh thần.

Ta thầm cảm thấy kì lạ, rồi hắn khẽ hôn tóc ta, "Asisư, em có người trong lòng không?"

Câu hỏi này vừa nghe qua đã biết ẩn chứa vô vàn ý tứ, nếu chẳng may đáp án không đúng, e rằng hậu quả khó lường.

Ta im một thoáng, thầm cân nhắc nên trả lời như thế nào mới hợp ý Ragashu.

Ragashu cũng không vội, cứ như vậy giữ nguyên tư thế bế ta trong lòng, thời gian không rõ trôi qua bao lâu, cuối cùng là hắn mở lời trước phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Hắn nói: "Em suy nghĩ câu trả lời lâu như vậy, thứ nhất chứng tỏ đáp án không phải là tôi, hoặc là, em đang cân nhắc một đáp án vừa ý tôi, suy cho cùng, dù là thế nào thì người đó cũng không phải là tôi."

Lòng ta giật mình lộp bộp hai tiếng, bèn cất giọng gọi tên Ragashu, hắn hôn nhẹ bên má ta, hỏi làm sao. Ta bảo, anh tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, hắn liền nhìn thẳng vào mắt ta, nở nụ cười không rõ ý vị, hỏi: "Asisư, em có biết Helia là ai không?"

Tâm ta bỗng căng thẳng.

Tại sao đột nhiên Ragashu nhắc đến cái tên này?

Cánh tay đang dịu dàng hết sức ôm ta chợt cứng lại, ta toan chạm vào, bỗng dưng Ragashu rút cánh tay về, ta thoáng nghe giọng hắn trầm thấp đến lạ: "Phải rồi, tôi chợt nhớ ra còn có chuyện nhất định phải hoàn thành. Tôi ra ngoài một chút, em ở nhà đợi tôi nhé."

Ragashu nói rồi đi ngay, cũng không quay đầu lại tạm biệt.

Ta phóng tầm mắt dõi theo hướng hắn vội đi, linh cảm có chuyện gì đó không ổn.

Ragashu là dạng nam nhân có tính chiếm hữu cực kì cao, ngoài miệng hắn tươi cười thoải mái, kỳ thực cái gì cũng để trong lòng không nói ra. Trước giờ Ragashu kiêng kỵ nhất là có người chạm đến đồ của hắn, bất luận là người hay là vật.

Còn nhớ khi còn ở Babylon, Ragashu có nuôi một con báo đốm, tên là Yata. Một sứ giả cả gan bày tỏ sự yêu thích đối với Yata, muốn đổi ngựa và lương thực với chú báo đốm quý hiếm này. Ta nhớ rõ khi ấy là giữa yến tiệc, mới đầu Ragashu ngây ra vài giây, sau đó tiếp tục cười nói, trên điện hắn vẫn tỏ ra rất vui vẻ, ta còn ngỡ, với mục tiêu đưa Babylon tiến lên làm chủ Lưỡng Hà, Ragashu mà ta biết trước giờ luôn lấy lợi ích quốc gia làm đầu, sẽ rộng lượng cho đi thứ mình yêu thích để đổi lấy chiến mã và lương thực. Nào ngờ, tính chiếm hữu của một người thật sự không thể xem thường. Đêm sứ giả khởi hành trở về bổn quốc, trong thư phòng, ta vô tình nghe được, hoàng đế hạ lệnh, bí mật sai ám vệ giải quyết kẻ đó.

Con người này tàn nhẫn quyết đoán, đầu óc lại lạnh, dù là vì lợi ích, cũng sẽ cân nhắc kĩ càng, nhưng một khi chạm đến nghịch lân, là thứ hắn yêu thích, không nhẫn nhịn được, cái gì cũng có thể làm ra.

STORY CONTINUES BELOW
Cho nên, Ragashu sẽ tuyệt đối không có chuyện gì mà nhắc đến Helia với ta.

Tính tình Ragashu khó đoán, ta không dám tưởng tượng những việc Ragashu có thể làm ra với Helia.

Ta càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, cũng không hiểu vì sao lại thấp thỏm.

Helia là con trai duy nhất của Imhotep, ông ta sẽ không để hắn xảy ra chuyện, cho dù làm phản, Imhotep là lão cáo già ngàn năm, chắc chắn đã dự trù đường lui cho bản thân và con trai. Hơn nữa thân thủ Helia khó ai bì kịp, là nhân tài kiệt xuất, không có nhiều người có thể làm đối thủ của hắn.

Chắc chắn là vậy.

Ta chẳng có gì phải lo.

Hắn sống hay chết, liên quan gì đến ta, từ đầu chọn làm phản tặc, nhận lấy kết cục đó, cũng là thuận theo lẽ thường.

Ta cố thư thả đầu óc, cố khiến mình thôi nghĩ lung tung, nhưng những lời này càng nói càng giống như đang tự an ủi chính mình. Giờ đây ngập tràn trong tâm trí ta là hình ảnh của Helia, ngày đó hắn uống say náo loạn cả đêm, hại ta không chợp mắt được. Còn có đêm hôm trước, hai chúng ta đắp chung một tấm chăn, kê cùng một cái gối, da thịt kề cận, phảng phất sự quyến luyến khó tả thành lời.

Phía xa xa có cột khói màu xám xịt xông thẳng lên trời, là hướng hoàng cung Ai Cập.

Ta ôm đầu một chốc, liền gấp gáp gọi Ari vào, hỏi: "Hiện tại Helia ở đâu?"

Ari không hiểu vì sao đột xuất ta trở nên quan tâm đến vậy, nhưng vẫn trả lời: "Lúc xuất cung, em thấy tướng quân canh giữ ở cửa cung phía Đông."

Ta nói: "Đi nói với Helia, ta xảy ra chuyện, bảo hắn đến cứu giá, ngay lập tức!"

Ari: "Dạ!"

Lúc trưa bên hồ, không khí ôn hòa mát mẻ, sau trận mưa lớn, cảnh vật xung quanh trở nên thật đằm thắm, nhẹ nhàng. Helia đi vội đến đây, trên người hẵng còn vận khôi giáp cồng kềnh chưa kịp thay. Hắn cưỡi chú ngựa trân quý của mình đến, gương mặt anh tuấn hiện rõ sự lo lắng.

"Asisư điện hạ!"

Ta còn chưa mở lời, Helia đã nhào đến ôm chầm lấy ta, thanh âm tràn ngập dịu dàng: "Không có chuyện gì."

Là một câu trần thuật, đồng thời ta cũng nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của hắn.

Ta không khỏi thấy lạ, ta xảy ra chuyện, cha ngài sẽ càng vui mừng hơn.

Quả nhiên giây tiếp theo, hắn nói: "Nếu điện hạ xảy ra chuyện, đại nghiệp thành công rồi, lại không có người đứng ra chủ trì. Nước không thể một ngày không vua, điện hạ nhất định phải bình an, hoàn hảo vô khuyết. Nên nhớ rằng đại cuộc hôm nay, đều vì điện hạ mà giăng thiên la địa võng."

Chẳng may ta chết rồi, thì ai sẽ thay gia đình ngươi gánh vác cái danh tội đồ mưu phản, thay ngươi bị chép vào sử sách, đời đời mắng chửi, là kẻ bất trung bất hiếu.

Ta cười nhạt: "Khiến tướng quân lo lắng cho ta, cảm thấy thật có lỗi."

Helia lắc đầu, lại ôm chặt ta thêm một chút: "Điện hạ bình an là được rồi."

STORY CONTINUES BELOW
Ta lại cười lạnh trong lòng: "Đúng vậy."

Nhưng tuy ta chán ghét hắn, lại không thể không vì hắn mà suy nghĩ. Dù thế nào, ta và Helia cũng xem như từng là bằng hữu, tri kỷ tâm giao. Ta dằn lời định nói trong lòng, đắn đo do dự mãi mới quyết định nói ra. Ta nói: "Helia, ngài đừng tham gia vào chuyện này nữa."

Helia ngây ngẩn một thoáng, ta khi ấy do mải nghĩ ngợi nên không chú ý, nơi đáy mắt hắn, trong một giây ngắn ngủi, đã có một tia âm trầm lạnh lẽo lướt qua, giống như câu nói vừa rồi của ta, đã khiến thử nghiệm của hắn thất bại. Thay vào đó là ánh mắt trong trẻo tràn ngập thất vọng.

Helia hứng ánh mắt của ta, khóe miệng tuy muốn nhưng không nặn nổi một nụ cười: "Điện hạ... đang nghi ngờ sự trung thành của tôi sao?" Dứt lời, hắn bất ngờ lôi từ trong tay áo ra một viên thuốc đen ngòm, đưa đến trước mặt ta: "Nếu điện hạ đã không tin tưởng, Helia tình nguyện uống độc dược. Mong điện hạ hiểu cho tấm lòng trung thành đến chết của tôi."

Ta không biết phải giải thích sao hắn mới chịu nghe hiểu: "Viên thuốc này căn bản không cần thiết. Điều ta không yên tâm đó, chính là tính mạng của ngài, Helia!"

Helia dường như bị dáng vẻ của ta làm kinh sợ, im lặng gần nửa ngày.

Ta còn tưởng hắn rốt cuộc chịu tỉnh ra, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, nào ngờ hắn bỗng dưng quỳ xuống trước mặt ta, lạnh lùng nói: "Hóa ra trước giờ điện hạ vẫn không đặt lòng tin với Helia, nếu đã vậy, Helia còn tiếp tục sống trên đời để làm gì."

Hắn vừa dứt câu, ta không nhịn nổi nữa, liền bước tới một bước, giơ tay giáng cho hắn một cú tát thật mạnh. Gò má tuấn mỹ nhanh chóng đỏ ửng, hắn vẫn quỳ ở dưới đất, dáng vẻ sống chết không màng.

Ta chưa bao giờ trông thấy Helia cứng đầu đến thế này, bèn đổi sang giọng mềm mỏng hơn, lựa lời mà nói: "Helia, ta không phải không tin ngài, chỉ là đây không phải trò chơi thua thì có thể chơi lại từ đầu. Đây là đánh cược sinh mệnh, một mình ta chơi là đủ rồi, ngài còn cả tương lai phía trước, dại dột đâm đầu vào ổ kiến lửa này để làm gì. Ngài không nghĩ cho bản thân, ngài xảy ra chuyện, những người luôn quan tâm ngài, lo lắng vì ngài, mất đi ngài, thử hỏi bọn họ phải làm sao?"

Helia chăm chú nhìn ta giây lát, rồi chậm rãi đáp: "Chẳng thà điện hạ cầm dao đâm tôi một nhát cho rồi."

Ta nghiến răng quát: "Helia, ngài đúng là ngu không thể chữa."

Hắn hấp háy cười: "Helia đúng thật là ngu không thể chữa. Có người yêu thương, lại không biết trân trọng. Tuy nhiên cuộc đời này của Helia, xem như không uổng phí."

Ta vờ như không nghe ra ý tứ trong câu nói của hắn: "Coi như ta cầu xin ngài, hãy rời khỏi nơi này đi. Ta đã sai người sắp xếp ổn thỏa, bây giờ ngài lên ngựa, đi về hướng Đông, sẽ có người tiếp ứng. Rời khỏi nơi này, mãi mãi cũng đừng quay về."

Helia im một lát rồi hỏi ta: "Vậy còn điện hạ?"

Ta ngồi thụp xuống, vuốt ve gò má tuấn mỹ, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không sao đâu."

Đôi mắt anh tuấn chú mục nhìn ta, thật lâu cũng không dứt ra.

"Điện hạ, nàng yêu tôi không?"

STORY CONTINUES BELOW
Ngón tay ta đặt trên gò má Helia như bị bỏng, nhanh như chớp thu về. Không rõ vì sao đột nhiên có chút lúng túng. Helia vẫn nhìn ta chằm chằm. Ta ho khan vài tiếng, ngẩng lên định mắng hắn tự mình đa tình, chợt ngây người phát hiện, con ngươi màu cẩm thạch không gợn sóng, bình tĩnh đến đáng sợ. Sự âm trầm thấu đáo bên trong, khoảng thiên không lãnh tình nơi đáy mắt đó, giống hệt đôi mắt của người kia. Còn có, sự im lặng mang khí chất áp đảo quần phương, rất giống.

Thấy ta lộ vẻ hoảng hốt, Helia có lẽ phát giác bản thân thất thố, vội thu lại dáng vẻ âm trầm đáng sợ kia. Chỉ là dù cố gắng đóng kịch thế nào cũng vẫn không nặn nổi nụ cười vui vẻ tùy ý ngày thường.

Ta biết những lời vừa rồi của mình đã làm tổn thương hắn. Nhưng Helia vừa rồi, thật sự rất giống... người kia. Tính tình người kia thích buông lời ngon ngọt, tuy nhiên đôi mắt màu cẩm thạch trời sinh không mang theo tình cảm, chỉ có một khoảng thiên không lãnh tình, rõ ràng là độc nhất vô nhị. Ta từng nghe qua người giống người, chưa từng nghe mắt giống mắt.

Helia thấy ta im lặng không lên tiếng, kéo ống tay áo ta, khẽ nói: "Điện hạ, tôi đồng ý."

Ta giật mình, còn tưởng bản thân nghe lầm, ngờ vực hỏi lại: "Ngài đồng ý?"

Helia gật đầu. Ta vui mừng ôm hắn, thảy hết mọi chuyện đang nghĩ ra sau đầu.

Helia mỉm cười, chợt nói tiếp: "Nhưng tôi phải hoàn thành một số chuyện đã."

Ta trầm mặc, khẽ cau mày. Helia thấy vậy bật cười, luống cuống giải thích: "Dù sao cũng là một đi không trở lại, tôi không muốn sau khi mình đi rồi, để lại tiếc nuối."

Lúc này chân mày ta mới giãn ra.

"Khi nào ngài quay lại?"

"Một canh giờ nữa."

"Một lời đã định."

..........

Kết quả ta ngồi đợi hơn một canh giờ, vẫn chưa thấy hắn quay lại.

Quả nhiên Helia không tài nào buông bỏ được danh vọng quyền thế.

Bỗng chốc, trời đất quay cuồng, ta cảm thấy thật đau lòng. Ta đã cho hắn một cơ hội sống, đáng tiếc, hắn không trân trọng.

Ta cất cao giọng gọi Ari, nói: "Báo với Ragashu, có thể thu lưới được rồi."

"Dạ."

Hôm nay là mồng tám tháng mười, trời trong xanh, sau cơn mưa tầm tã, không một gợn mây.

Phảng phất như những ngày xưa, ta và Helia sóng vai ngồi đối tửu dưới mái đình nhỏ trong tiểu viện tẩm điện công chúa, người thích nói người thích nghe, người nói ta cười, người khóc ta rơi lệ.

Đáng tiếc, sau ngày hôm nay, bức tranh do ta và Helia cùng đóng kịch họa nên đó, sẽ mãi mãi chấm dứt, hóa đốm tro tàn.

"Điện hạ, nàng có yêu tôi không?"

Ta nhắm nghiền mắt, thở dài.

Không quan trọng nữa rồi.

Cùng lúc ấy, ta không có phát hiện, gần chỗ ta đang ngồi, ở một góc khuất, có một người đang đứng, từ đầu chí cuối vẫn luôn đứng tại vị trí đó, hai tay nắm chặt thành quyền, chăm chú dõi theo ta.

STORY CONTINUES BELOW
...

Ta ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, Ari vào thông báo, phía hoàng cung đã xử lí ổn thỏa rồi.

Ta đang ăn chè hạt sen, nước chè vị ngọt, vào miệng bỗng trở nên vô vị: "Hắn ta thì sao?"

Ari im lặng.

Ta buông muỗng xuống, gạt đổ toàn bộ thức ăn trên bàn. Thức ăn rơi vãi trên nền đất, chén đũa va chạm tạo nên âm thanh loảng xoảng. Ari hốt hoảng tiến lên một bước muốn quét dọn, bị ta quát lui về.

Không gian xung quanh trầm lắng đến cực điểm, ta không nhớ mình đã ngẩn người bao lâu, "Chết rồi?"

Ari không dám ngó sắc mặt ta, cúi gằm mặt, lí nhí đáp từng chữ: "Helia tướng quân và tể tướng can tội phản nghịch, Pharaoh ra lệnh, trảm ngay tại chỗ."

Dưới chân lạnh ngắt, ta vịn bàn đứng dậy, loạng choạng bước đi. Ta nghe tiếng Ari sợ hãi kêu to, lòng bàn chân dường như đã giẫm phải mảnh vỡ, máu chảy lênh láng, nhưng ta không hề cảm thấy đau.

Ari nói: "Điện hạ hà tất vì một tội đồ mà thương tiếc? Xin hãy quý trọng thân thể."

Ta tức giận hất đổ mọi thứ, đương lúc ấy, một giọng nói từ ngoài cửa chậm rãi vang lên, "Buồn không? Nhìn người mình thương thương một người khác, chính là cảm giác này."

Thân thể như đông cứng, ta khó tin xoay người, khoảnh khắc trông thấy chủ nhân của giọng nói, ta suýt chút không tin vào mắt mình.

Người đến là Helia.

Hắn chưa chết.

Hơn nữa hắn không đến một mình.

Sau lưng hắn là hằng hằng sa số quân đội hoàng gia, xem ra đã bao vây hoàn toàn nơi này, nét mặt lạnh cứng mà thờ ơ, tay cầm binh khí, dáng vẻ chính là đến để bắt người.

Ta sững sờ thật lâu, trái lại Helia thong thả bước vào nhà, vén vạt áo ngồi xuống bàn, nhấc tay châm một chén trà, như cũ tươi cười lấy lòng: "Điện hạ vẫn khỏe chứ?"

Ta cau mày.

Helia tiếp tục tự mình nói chuyện, ta không nghe rõ hắn nói những gì, chỉ nghe rõ câu cuối cùng. Hắn nói: "Asisư! Thân là Trưởng công chúa Ai Cập, mưu đồ bất chính, lập mưu làm phản, đây là tội chết!"

Dứt lời mỉm cười nhìn ta: "Asisư điện hạ, xin theo vi thần hồi cung."

Hóa ra là vậy.

Thì ra kẻ làm gián điệp vốn không phải ta, mà là hắn.

Từ đầu đến cuối, ta chỉ là nữ nhân ngu ngốc bị lừa phỉnh mà vẫn chẳng hay biết gì.

Ta mỉm cười nhìn lại hắn: "Đây chính là lí do tại sao ngươi nhất định không chịu rời khỏi."

Đôi mắt hắn cong cong, khóe mắt đong đầy ý cười tao nhã: "Asisư điện hạ, đáng lẽ điện hạ nên nghe lời khuyên của vương tử điện hạ, rút khỏi chuyện này từ sớm."

Lời khuyên? Ta sửng sốt, thấy ta không rõ sự tình, Helia liền cười nói: "Lần đó Tết Trung Nguyên tôi và Ruka cùng nhau hợp tấu, vương tử bởi vì đối với điện hạ người nhiều lần không nỡ, sớm đã âm thầm chỉ điểm, tiếc là điện hạ quá mức ngây thơ."

Ta cười khẩy: "Hóa ra không chỉ ngươi, mà còn có tên cẩu nô tài kia."

"Điện hạ." Helia cười tà tứ: "Có câu dùng người không nghi, nghi người không dùng. Kẻ tin vào câu này, đều là kẻ ngốc."

Ta nói: "Không cần phí lời. Thắng làm vua thua làm giặc. Ta theo ngươi về."

Binh lính tiến đến trói tay ta, lúc chúng ta đi ra đến cửa, bỗng Helia quay sang hỏi ta, hắn nói: "Tại sao điện hạ nhất quyết muốn tôi rời khỏi? Là vì không tin tưởng tôi sao?"

Ta nói với hắn: "Bây giờ chuyện đó còn quan trọng không?"

Hắn nói: "Quan trọng."

Ta không thèm đáp, quay mặt đi.

Hắn lại bước đến trước mặt ta, nắm cằm ta, ép ta nhìn thẳng hắn: "Còn có câu hỏi tôi hỏi người."

Ta lạnh lùng nhổ ngụm nước bọt vào mặt Helia. Binh lính xung quanh hít một ngụm khí lạnh, không ai dám lên tiếng. Hắn hít một hơi sâu, nhắm nghiền mắt, cắn răng nói: "Điện hạ nhất định phải như vậy à?"

Ta buồn cười liếc hắn: "Ngươi phản bội ta, chả nhẽ còn muốn ta cảm kích ngươi."

"Là nàng tự làm tự chịu! Sớm biết có hôm nay, sao hôm xưa còn..." Helia nén giận, thấp giọng nói: "Nói cho tôi biết có được không, nếu người đồng ý, tôi thả người đi."

Ta lạnh nhạt đáp: "Đừng nói những câu tự chuốc lấy nhục nữa."

Helia sững người, hai mắt bỗng đỏ ửng như muốn khóc: "Là nàng phản bội Ai Cập trước, là nàng khăng khăng gian díu cùng tên cẩu hoàng đế Babylon kia!"

Ta kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt tuấn mỹ âm u cực điểm, nghiến răng nói: "Mỗi lần nàng cùng hắn ta dây dưa một chỗ, tưởng rằng tôi không biết gì cả sao? Asisư, nàng so với nữ nhân lẳng lơ, có gì khác nhau? Kết quả hôm nay nàng phải nhận, là quả báo, là thiên kinh địa nghĩa!"

"Ngươi..."

"Rốt cuộc vì sao nàng muốn tôi rời khỏi, có phải vì muốn cứu mạng tôi không?"

Helia vẫn không buông tha vấn đề này.

Ta cau mày nhìn hắn: "Từ giây phút ngươi phản bội ta, câu hỏi này, mãi mãi cũng không có câu trả lời. Có hiểu không?"

Helia đứng yên, từ từ nở một nụ cười, nơi khóe mắt, dường như đã chảy một giọt lệ ta không thể thấy được.

"Asisư, nàng đúng là đồ vô tâm."

Ta nhắm mắt, thở dài.

"Helia, chết đi."














******

- End chap 36.

- Hi các tình iuuuu ?❤
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.