Carol như chìm vàođau thương, nàng ta hồi tưởng lại ngày hôm đấy. Ngày mà Sechi thaynàng ta cản mũi tên, ngày mà hắn gục ngã đất khách quê người. Khuônmặt hắn nhuốm máu vẫn còn ấm nóng, đôi mắt khép chặt không bao giờ cònmở ra.
Angol vẫn thản nhiên nói tiếp, giả vờ như không cảm nhận được nỗi đau của Carol:
- A, ta nhớ ra rồi. Sechi đã có công cứu giá, bị sát thủ ở Hitaito giết chết.
Carol nắm lại bàn tay, đôi mắt xanh toát ra hận thù sâu thẳm. Gằn từng chữ một:
- hắn là do nữ nhân Asisu kia giết chết, là do hai kẻ đó. Là do chúng...
Đúng! Là do bọn họ mà Sechi mới phải chết, là do bọn họ hại chết Sechi.
Đôi mắt xanh xinh đẹp như bị hận thù che mờ, trong lòng nàng ta bị ám ảnh. Cứ có một giọng nói không ngừng gào thét trong lòng nàng ta.
Ta nhất định phải khiến chúng trả giá, khiến chúng nếm nỗi đau của nàng. Cho dù bản thân bị thần linh trừng phạt...
Carol lau đi nước mắt trên khuôn mặt, lúc này nàng ta nghe thấy tiếng bước chân rầm rộ.
Cả Angol và Carol đều ngạc nhiên, một thị nữ của Carol lao vào, hoảng hốt nói:
- Công nương, nữ hoàng Asisu đem quân ti đây rồi..!!!!
Thị nữ vừa nói xong liền bị một mũi tên bắn xuyên qua lồng ngực, mắt trợn lên ngã xuống đất.
Carol giật mình, xoay người muốn mở cửa hiểm trốn thoát thì giọng nói nhàn nhạt của Nhược Thiên từ sau lưng vang lên:
- Carol, ngươi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dong-nhan-nhac-asisu-duong-bao-bao/2910328/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.